Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 882: Vận Mệnh Hư Vô Chi Thể

Chương 882: Vận Mệnh Hư Vô Chi Thể

"Có linh khí, xem ra là từ tu luyện đi đến khoa học kỹ thuật, không biết có thể khôi phục linh khí hay không..."

Cố Trường Ca tùy ý cười, nhưng lời nói của hắn lại làm cho đồng tử của Tiêu Nhược Âm co rụt lại, thần sắc khẽ biến.

Nàng đương nhiên hiểu được ý của Cố Trường Ca.

Chỉ là nàng nghĩ mãi mà vẫn không rõ, vì sao Cố Trường Ca sẽ biết những thứ này.

"Thật ra thì ta đã gặp được người có lai lịch giống các ngươi trước đó, bọn hắn cũng tới từ Hạ Giới nào đó."

Cố Trường Ca nói một cách thản nhiên, còn về phần lai lịch của đám người kia thì hắn không nhiều lời.

Tiêu Nhược Âm nghe vậy thì sững sờ, nhưng nàng không có hoài nghi Cố Trường Ca.

Chỉ là nàng không ngờ ngoại trừ bọn hắn thì trên thế giới này vẫn còn người có lai lịch tương tự.

Trách không được Cố Trường Ca không hề kinh ngạc lai lịch của bọn hắn, ngược lại muốn biết chuyện về thế giới của nàng.

"Xem ra thế giới của các ngươi rất thú vị, nếu như có cơ hội thì ta muốn đến đó xem."

Sau đó, Cố Trường Ca như là nghĩ tới cái gì, hơi cảm thán một chút.

Tiêu Nhược Âm ngây ngốc nhìn hắn, không ngờ đối phương sẽ nói như vậy.

Nàng đột nhiên cảm giác người đàn ông tiên khí mờ mịt trước mắt giống như có thêm chút hơi thở khói lửa nhân gian, không hề giống như không dính khói bụi hồng trần trước đó.

Sự e ngại đối với Cố Trường Ca cũng tiêu tán rất nhiều.

Người này nhìn qua cũng không ác ý, dường như chỉ thuần túy hiếu kì thế giới của bọn hắn mà thôi.

"Lấy thân phận của... Công tử, ngài cần gì phải quan tâm những món đồ chơi của phàm nhân chứ?"

Suy nghĩ một chút, Tiêu Nhược Âm không biết phải xưng hô với Cố Trường Ca như thế nào, cuối cùng chỉ có gọi hắn là công tử.

Nàng cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, dám cả gan nói với hắn như vậy.

"Ngươi không hiểu."

Nghe vậy, Cố Trường Ca nhìn nàng một cái rồi khẽ cười, cuối cùng lại than nhẹ một tiếng, dường như có ngàn vạn nỗi lòng.

Tiêu Nhược Âm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú đủ để cho vô số nữ tử ở thế giới kia điên cuồng, nhất thời ngây ngốc.

Nàng nghe được đủ loại cảm xúc trong tiếng thở dài kia, cái này khiến nàng như gặp được mặt khác của tiên nhân trong thoáng chốc.

Tiên nhân siêu phàm thoát tục cũng có việc ưu sầu phiền lòng không thể nói sao?

"Sau này nếu như có cơ hội, Nhược Âm hi vọng có thể dẫn công tử đi xem thế giới kia, thật ra thì nó không hề thú vị như ngài cảm thấy đâu…."

Tiêu Nhược Âm nhẹ nhàng nắm vuốt góc áo, giọng nói bình thản, không biết là mình lấy lá gan ở đâu để nói những câu này.

Thân phận hiện tại của nàng nói những lời này với Cố Trường Ca rõ ràng là đại nghịch bất đạo.

Sau khi nói xong, trong lòng nàng cũng hơi chút nơm nớp lo sợ, nhưng vẻ ngoài vẫn cố gắng bảo trì bình tĩnh.

"Thú vị, đây là lần đầu tiên có người can đảm nói với ta như vậy, hơn nữa còn là một phàm nhân."

Cố Trường Ca không có tức giận, ngược lại là tùy ý cười cười, có vẻ rất bình dị, gần gũi.

Nghe hắn nói như vậy, Tiêu Nhược Âm lại sững sờ lần nữa, sau đó khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn hơi ửng đỏ, như là đột nhiên nghĩ tới kiều đoạn gì đó.

Cố Trường Ca không trách cứ nàng, điều này đã làm nàng tin tưởng đối phương không có ác ý với mình và đám người Giang Thần, Ngưu Điền.

Sau đó Tiêu Nhược Âm thở sâu, cất tiếng lần nữa.

"Thật ra thì lúc ở thế giới kia, từ nhỏ ta đã mơ được vài giấc mộng kì quái, khi thì mơ thấy mình trở thành một tiên nhân phi thiên độn địa, không gì làm không được, thậm chí có đôi khi còn mơ thấy chút hình ảnh ở tương lai."

"Khi đó ta lo lắng cực kỳ, cho là mình mắc bệnh, mãi đến sau này ta ngẫu nhiên phát hiện một bộ cổ tịch không ai đọc hiểu, thế mà toàn bộ mặt chữ trên đó ta đều nhận biết. Sau lại ta thi vào chuyên ngành khảo cổ, mục đích là đi tìm thế giới ở trong mơ kia..."

Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng lại hiểu được ngôn ngữ của thế giới này.

Nàng chưa từng nói với bất kì ai về chuyện này, cho dù là Giang Thần, người có quan hệ không tệ với nàng.

Tiêu Nhược Âm không biết vì sao nàng lại muốn nói hết tất cả cho Cố Trường Ca nghe, người đàn ông mà nàng chỉ mới gặp lần đầu này.

"Ồ? Còn có chuyện kỳ diệu như thế à, xem ra ngươi trời sinh đã có ký ức kiếp trước." Nghe vậy, Cố Trường Ca hứng thú nhìn nàng một cái.

"Trời sinh đã có ký ức kiếp trước?" Tiêu Nhược Âm không hiểu, cảm giác dòng suy nghĩ của mình bỗng nhiên trở nên kích động, trái tim nhảy rất nhanh, "Chẳng lẽ kiếp trước ta chính là người của thế giới này?"

Dường như là chú ý tới sự ước ao và mong mỏi trong mắt của Tiêu Nhược Âm, Cố Trường Ca cười nói, "Bằng không thì giải thích như thế nào về duyên phận giữa ngươi và thế giới này chứ?"

"Ta và thế giới này có duyên phận?"

Tiêu Nhược Âm ngẩn ngơ, một loại cảm xúc kỳ dị lan tràn ở trong lòng.

"Nhan Ngọc, mang vị Tiêu cô nương này đi tắm rửa đi, bị nhốt nhiều ngày như vậy cũng không dễ dàng..."

Trong lúc Tiêu Nhược Âm lâm vào trầm tư thì Cố Trường Ca lại lên tiếng lần nữa, chẳng qua lần này nụ cười có chút quái dị.

Lúc này, Tiêu Nhược Âm mới bỗng nhiên kịp phản ứng lại, nàng bị giam giữ mấy ngày trời, cả người toát ra mùi hôi thối.

Ở thế giới kia, trước mặt mọi người nàng vẫn luôn là nữ thần băng sơn cao lãnh ít khi nói cười, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đùa bỡn.

Nàng không ngờ có một ngày mình lại quẫn bách như vậy.

Trước mặt Cố Trường Ca, bị hắn ghét bỏ mình nặng mùi? Chẳng lẽ trước đó hắn vẫn luôn nhẫn nại sao?

Nghĩ tới đây, Tiêu Nhược Âm bỗng nhiên hơi chút xấu hổ, sắc mặt ửng đỏ.

Lúc này, hảo cảm đối với Cố Trường Ca cũng đã dâng lên rất nhiều. Dù sao thì người ta có thân phận như vậy lại còn chịu đựng không nói gì, lại còn hàn huyên với nàng lâu như vậy, một người có phong độ và hàm dưỡng đến thế, mấy ai có thể sánh bằng?

Hắc Nhan Ngọc nhận được phân phó, lên tiếng đáp lại, lập tức dẫn Tiêu Nhược Âm rời đi, trong cung điện chỉ còn lại một mình Cố Trường Ca.

Hắn chậm rãi uống cạn sạch chén trà, nụ cười lộ ra chút ý vị sâu xa.

"Vận Mệnh Hư Vô Chi Thể, đây cũng thật sự quá thú vị."

"Thì ra là chuyển thế vận mệnh của Tế Tự Tiên Cung? Cái gọi là vận mệnh hư vô, khống chế không gian thời gian, hết thảy nhân quả, hết thảy không thể tưởng tượng nổi, không thể suy đoán, không thể diễn tả..."

(Tế Tự = cúng bài, thờ cúng, cầu nguyện)

Hết chương 882.
Bạn cần đăng nhập để bình luận