Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1753: Không có ta cho phép, ai có thể thành tiên?

Chương 1753: Không có ta cho phép, ai có thể thành tiên?

"Cũng không phải là rời khỏi Cố gia, chỉ là trở về nơi ta vốn nên về thôi."

Cố Thanh Y khẽ đáp, nàng vươn ngón tay ngọc ngà thon thả ra, vén tóc mai đang rủ xuống.

Cố Trường Ca hơi trầm ngâm một lúc, sau đó cười bảo: "Vậy thì đi cùng ta một chút nhé?"

Cố Thanh Y nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó khẽ vung ống tay áo, nhất thời thân ảnh của Tiểu Vọng Nguyệt đã tan biến khỏi nơi này, được nàng đưa trở về tiểu thế giới lúc trước của mình.

Sau đó hai người sóng vai chầm chậm đi xuống đỉnh núi hướng về phía chân núi. Thanh quang chiếu xuống, sương mù lượn lờ, những trận gió nhẹ thổi qua giữa rừng núi, nai con kêu khẽ, bách điểu véo von.

Cố Trường Ca không nói lời nào, Cố Thanh Y cũng không mở miệng. Hai người chỉ thong thả đi ngang qua đất đá núi sông ở dưới chân, tựa hồ giữa họ có một loại ăn ý khó tả, duy trì suốt hàng ngàn hàng vạn năm.

Cho dù đã vượt qua vô số kỷ nguyên, trải qua vô tận tuế nguyệt, nó vẫn khắc sâu vào trong xương cốt.

Trong một ngày, hai người đã bước qua vô số núi cao sông dài, đi ngang cổ nhạc thần sơn bạt ngàn, cuối cùng đã đi tới một mảnh thảo nguyên mênh mông không thấy biên giới dưới ánh tà dương ấm áp.

Gió núi thổi qua, cỏ xanh ở đây đều đang dập dờn, mặt trời đã buông xuống, ánh trăng sáng trong, đẹp không sao tả xiết.

"Đã lâu lắm rồi ta chưa từng ngắm nhìn kỹ phiến đại địa này."

Nhìn hết thảy mọi thứ ở đây, tựa hồ trong mắt của Cố Thanh Y xuất hiện một loại cảm xúc nào đó.

"Có lẽ cũng đã lâu rồi ta chưa từng ngắm phiến đại địa này như vậy." Cố Trường Ca mỉm cười đáp lại.

"Ngươi cũng đã từng nói như thế."

Môi của Cố Thanh Y khẽ cong lên, nàng hỏi: "Còn nhớ rõ khi xưa hai ta đã đánh cược cái gì không?"

"Đánh cược? Đánh cược cái gì?" Đuôi lông mày của Cố Trường Ca giật nhẹ.

"Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ nhớ lại." Cố Thanh Y lắc đầu trả lời, đôi mắt nàng lập tức trở nên sâu thẳm vô cùng.

"Dù sao đó mới là mục đích cuối cùng của ngươi."

Cố Thanh Y cứ như vậy rời đi, lại còn mang theo Tiểu Vọng Nguyệt.

Thậm chí ngoại trừ Cố Trường Ca cùng với một ít người của Cố gia thì không ai biết được hướng đi của nàng.

Đương nhiên, ở Cố gia người biết Cố Thanh Y tồn tại cũng không nhiều chứ đừng nói đến việc để ý tới nàng.

“Vụ cá cược này lại là cái gì đây, tại sao ta lại không nhớ ra…”

Trên đường trở về Cố gia, Cố Trường Ca vẫn luôn chau mày suy nghĩ về chuyện này.

Hắn có dự cảm chuyện này dây dưa cực lớn, thậm chí còn dính dáng đến bí mật thiên đại.

Thế nhưng Cố Thanh Y lại không nói rõ, chỉ đề cập tới nó rồi rời đi.

Thân ảnh của nàng hoá thành quang vũ tiêu tan tại chỗ, bị thanh phong mang đi, giống như là chưa từng xuất hiện qua ở chỗ này.

Thậm chí trong thời khắc đó vết tích còn tồn tại ở nơi này đều bị nàng tự tay xoá đi.

Nàng nói với Cố Trường Ca những lời kia giống như là nhất thời cao hứng chứ không phải có thâm ý gì.

“Ta sẽ sớm nhớ lại? Không lẽ có liên quan đến ký ức của Ma Chủ sao?”

Cố Trường Ca gật đầu một cái, đem chuyện này gác lại, không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Hắn ở đây suy nghĩ nhiều cũng chả có tác dụng gì.

Ngược lại là Cố Thanh Y nhắc nhở hắn thượng giới sắp đại loạn, Tiên vực hiện thế làm hắn có chút hứng thú.

Một mặt hắn lấy được Kỷ Nguyên đạo quả sắp trưởng thành có thể thiết lập đại cục kinh thiên, dẫn động tất cả thế lực đạo thống tồn tại trên thượng giới tới đây, từ đó trợ lực hắn bước vào tiên cảnh.

Mặt khác, thượng giới đại loạn cũng là thời cơ hiếm có đối với việc Hắc Ám Thiên Đình hiện thế.

“Thực ra thời cơ thành tiên của thượng giới là ở chỗ Kỷ Nguyên đạo quả. Nếu không có ta cho phép, ai có thể thành tiên?”

Cố Trường Ca cảm giác có rất nhiều ý niệm thoáng qua, ngược lại đối với cái này không lo lắng lắm.

Dù sao gốc Kỷ Nguyên Thụ kia, cũng là thứ mà các thế lực đạo thống của thượng giới tiến hành chinh chiến Bát Hoang thập vực để tìm kiếm, giờ đây đang sừng sững ở trong Nội Vũ Trụ của hắn, hỗn độn chi khí mênh mông rủ xuống, ngưng luyện Huyền Hoàng chi tinh, nguy nga mà bất hủ.

Kỷ Nguyên đạo quả chính là bộ phận thiếu hụt của thượng giới trong quy tắc thiên địa.

Cố Trường Ca không chút nghi ngờ rằng chỉ cần hắn truyền tin tức có liên quan đến Kỷ Nguyên Thụ đi, nhất định sẽ khiến thượng giới oanh động, nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Cho nên lúc này hắn cần phải chuẩn bị thật tốt để ứng đối hết thảy.

“Hiện tại mặc dù tiên đạo không hiện, nhưng mà bên trong bất hủ đại giáo cùng vô thượng đạo thống nhất định là có sức mạnh tiên đạo tọa trấn, một số thế lực còn có liên hệ chặt chẽ với Tiên vực. Càng như vậy càng không thể thiếu tiên đạo chi khí được.”

“Căn cứ vào thuyết pháp trong điển tịch, thực ra trước kia thượng giới được gọi là tổ địa. Cho dù là sau Cấm Kỵ kỷ nguyên thì Tiên vực và thượng giới vẫn có mối liên hệ chặt chẽ. Nhưng trải qua nhiều thời đại như vậy, khẳng định có rất nhiều tồn tại đùng đủ mọi loại thủ đoạn để xuống vực, hoặc xâm nhập vào Tiên vực.”

“Giữa hai bên chưa bao giờ thiếu liên hệ.”

Nghĩ tới đây, lông mày Cố Trường Ca hơi nhíu một cái.

Tuy rằng nội tình của Trường Sinh Cố gia sâu xa khó có thể tưởng tượng nổi, dây dưa với Tiên vực lại càng không nói rõ được, là thế lực có thực lực khó nhìn thấu nhất ở thượng giới.

Nhưng như vậy không có nghĩa là Trường Sinh Cố gia có thực lực địch lại toàn bộ thượng giới.

Hết chương 1753.
Bạn cần đăng nhập để bình luận