Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1880: Vọng Nguyệt Tiên Thú

Chương 1880: Vọng Nguyệt Tiên Thú

"Nếu như còn có lần sau, ta không cứu được ngươi đâu."

Cố Trường Ca khẽ gật đầu bảo, cứ như thể đã bó tay hết cách với nàng vậy, sự giận dữ trên mặt cũng dần dần tan đi.

"Ta biết rồi, sẽ không có lần sau đâu."

Giang Sở Sở khẽ đáp lại, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn, khó che giấu được sự xúc động vui mừng.

"Sao bỗng nhiên ngươi lại chạy tới đây?"

Nàng nhớ đến chuyện này, không nhịn được dò hỏi.

Mặc dù trong lòng nàng đã đoán được chắc hẳn Cố Trường Ca đã biết tin mình xâm nhập vào Tuyệt Âm Thiên nên mới vội vàng chạy đến, sợ nàng gặp phải chuyện bất trắc ảnh hưởng đến tính mạng nào đó.

Nhưng mà nàng vẫn rất muốn đích thân được nghe những lời như vậy từ chính miệng hắn.

"Thuận tay mà thôi."

Cố Trường Ca nhìn nàng một cái, trả lời: "Vốn chỉ muốn hiện thân ngăn những lời đồn đang lan truyền ra kia một chút nhưng không ngờ ngươi lại xâm nhập tới đây."

"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta cố ý chạy tới cứu ngươi thật à?"

"Những lời đồn đó không phải là giả."

Giang Sở Sở chớp chớp mắt trực tiếp nói thẳng, đôi mắt nhìn hắn với vẻ hơi tức giận: "Ngươi đang nói dối, rõ ràng chính là vì lo lắng cho an nguy của ta nên ngươi mới chạy tới đây."

Cố Trường Ca nhún vai, nói với dáng vẻ rất bất đắc dĩ: "Sao ngươi lại tự mình đa tình dễ dàng như vậy chứ."

"Ngươi đang mạnh miệng thì có."

Giang Sở Sở không thèm để ý những chuyện này, trái lại trong lòng tràn đầy niềm vui sướng và xúc động, khẽ trừng mắt nhìn Cố Trường Ca một cái, biết từ xưa tới nay tính cách của hắn luôn là như thế.

Đương nhiên nếu không phải tính cách của nàng quá kiêu căng thì hiện tại nàng cũng sẽ học những nữ tử khác, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn.

Cố Trường Ca cam lòng chịu nguy cơ bại lộ hành tung, bị các thế lực đạo thống thảo phạt để đến đây tìm nàng.

Trong mắt Giang Sở Sở, điều này đã quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì.

Thiên ngôn vạn ngữ cũng không sánh nổi một hành động thực tế.

"Xem ra ngươi không bị thương."

Cố Trường Ca nhẹ nhàng lắc đầu, hắn quan sát tỉ mỉ nàng mấy lượt, thấy nàng không có vết thương gì thì mới hoàn toàn yên tâm.

Quả thực thể chất của Giang Sở Sở rất đặc biệt, Kẻ thành đạo bình thường xâm nhập đến đây, bị khí tức của Hắc Ám Vọng Nguyệt nghiền ép, e rằng tâm thần đều có chút thất thủ rồi bị Tuyệt Âm vụ khí ăn mòn nhưng mà nàng lại không sao cả.

"Trước khi ta tới đây đã chuẩn bị không ít pháp khí hộ thân, chỉ cần không gặp phải đầu hung thú giống Hắc Ám Vọng Nguyệt kia thì sẽ không có vấn đề gì cả." Giang Sở Sở giải thích.

Cố Trường Ca gật đầu một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía Hắc Ám Vọng Nguyệt chạy trốn.

Trước đây hắn cũng đã từng thu phục một Vọng Nguyệt Tiên Thú, hồi đó hắn gặp được nó khi đang tìm Chưởng Thiên Tháp trong Tử Sơn.

Đầu Tiểu Vọng Nguyệt Tiên Thú kia hiện đang đi theo Cố Thanh Y.

Xét về hình thể thì nó kém xa đầu Hắc Ám Vọng Nguyệt kinh khủng này, thậm chí chỉ có thể hình dung bằng từ nhỏ xíu.

Cố Trường Ca còn nghi ngờ trong thân thể của đầu Hắc Ám Vọng Nguyệt này có thai nghén một vũ trụ cổ lão không hoàn chỉnh.

Nó khiến hắn đột nhiên có chút động lòng, đang lo không tìm thấy vũ trụ thích hợp để bố trí lưới lớn.

Đầu Hắc Ám Vọng Nguyệt trước mắt này là một lựa chọn rất thích hợp.

Nghĩ tới đây, Cố Trường Ca bèn để Giang Sở Sở ở lại chỗ này chờ hắn trước, sau đó thân ảnh của hắn mau chóng lao đi, thoắt cái toàn bộ vũ trụ đã biến mất dưới chân hắn.

Tuyệt Âm vụ khí vô cùng mênh mông, không thể trông thấy biên giới cuối cùng nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến việc Cố Trường Ca cảm nhận khí tức của đầu Hắc Ám Vọng Nguyệt kia.

Hắn nhanh chóng đuổi theo, tách vỡ vũ trụ trước mắt, cấp tốc chạy theo giữa hư vô này.

"Ngươi phải cẩn thận đấy."

Giang Sở Sở đứng tại chỗ nhìn Cố Trường Ca đi xa, không kìm được nói với hắn.

Nàng biết thực lực của Cố Trường Ca rất khủng bố, đã vô địch đến mức có thể quét ngang thượng giới nhưng nàng vẫn khó tránh khỏi lo lắng cho hắn.

Dù sao... Chắc chắn tại thời kỳ đỉnh phong, thực lực của đầu Vọng Nguyệt Tiên Thú kia không chỉ ở Tiên cảnh.

Nó vùi mình trong Tuyệt Âm Thiên vô số năm tháng, sau đó thức tỉnh một lần nữa mà vẫn có thể sánh ngang với Tàn Tiên.

Ầm!

Chẳng mấy chốc sau, trong mảnh Tuyệt Âm vụ khí này đã vang lên những âm thanh sóng đập kinh thiên động địa, tựa như toàn bộ vũ trụ đều đang chấn động.

Thân thể của Hắc Ám Vọng Nguyệt lớn đến mức vô biên, muốn chạy trốn dựa theo bản năng, tạo thành thanh thế khó có thể tưởng tượng.

Mặc dù linh trí của nó không cao nhưng vẫn có thể cảm nhận được ác ý kinh khủng của nhân tộc vừa nãy đã gây thương tích cho mình.

Khiến kẻ đã đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn ở toàn bộ giới tu hành như nó cũng phải nảy sinh cảm xúc sợ hãi hoảng hốt.

"Mặc dù bản thế của Vọng Nguyệt Tiên Thú rất khổng lồ nhưng cũng không phải là một khi hình thành thì sẽ không thay đổi, không biết có thể thu nó vào Nội Vũ Trụ không."

Tốc độ của Cố Trường Ca rất nhanh, trong thoáng chốc đã lướt qua một khoảng cách vô tận, đuổi tới sau lưng Hắc Ám Vọng Nguyệt.

Trước mặt thân thể kinh khủng khiến cho người khác gần như phải ngạt thở kia, Cố Trường Ca nhỏ bé đến mức còn chẳng bằng một hạt bụi.

Nhưng hắn vẫn mang đến cho Hắc Ám Vọng Nguyệt một cảm giác đáng sợ khó thở đến tột cùng.

Trong ánh mắt của nó toát ra sự sợ hãi run rẩy rất nhân tính hóa.

Trong trí nhớ của Hắc Ám Vọng Nguyệt, vạn vật trên thế gian này bất kể là vật chất hay sinh linh gì thì đều là thức ăn của nó.

Nhưng nhân tộc nhỏ bé trước mắt kia lại cho nó một loại cảm giác sợ hãi phát ra từ tận linh hồn như thể đối mặt với thiên địch.

Cho nên Hắc Ám Vọng Nguyệt chỉ chăm chăm muốn chạy trốn nhưng mà thân thể của nó quá khổng lồ vô biên, thật sự khó mà tránh khỏi sự truy đuổi của Cố Trường Ca.

Hết chương 1880.
Bạn cần đăng nhập để bình luận