Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2818. Phản kháng

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Giữa các thế lực chí cường khắp nơi, bề ngoài mặc dù nhìn như bình thản ở chung, nhưng cạnh tranh ngầm thì chưa bao giờ ít. Điểm này ở trong thế hệ trẻ cũng giống như thế.
Tiếp đó trong cuộc nói chuyện, mọi người không hẹn mà cùng nhắc tới chuyến đi Vạn Tàng bí cảnh, bọn họ tỏ vẻ vô cùng mong chờ đối với việc này, đều hi vọng mình sẽ có được mấy trang kinh quyển khác.
Sau đó lại có người nói đến thế cục hiện giờ của Hi Nguyên văn minh, đại chiến giữa Tiên Sở Hạo Thổ và Yêu Đình đồng thời cũng khiến người ta chú ý, cả đám nhao nhao suy đoán cuộc chiến đó sẽ kéo dài bao lâu.
Có người hỏi ý kiến của Cố Trường Ca về việc này, từ đó hỏi bóng hỏi gió xem thử có thể biết được thái độ của thế lực sau lưng hắn hay không.
Cố Trường Ca lại chỉ cứ thản nhiên mỉm cười, sau đó nói tiếp theo Hi Nguyên văn minh sẽ không yên bình, e rằng có đại sự xảy ra, rồi còn bảo bọn họ chú ý bảo vệ mình ở trong đại kiếp nạn.
Dù sao một khi nhập kiếp chắc chắn sẽ khiến cho vạn kiếp bất phục, hồn phi phách tán.
Đồng thời hắn còn mỉm cười nói, Tiên Sở Hạo Thổ nhất định sẽ đứng mũi chịu sào, nếu cần thiết thì tốt nhất phân rõ ranh giới với thế lực đó. Lời này của Cố Trường Ca làm cho đám người Tử Vân Xuyên, Triệu Thiên Phàm, Thải Vân tiên tử đều lập tức biến sắc, không biết vì sao mà bọn họ có loại cảm giác rét buốt sau lưng.
Bọn họ hoàn toàn không biết Cố Trường Ca nói như vậy có phải đang báo trước cái gì hay không, nhưng thế lực phía sau bọn họ đúng là có dự định vạch rõ ranh giới chiến tuyến với Tiên Sở Hạo Thổ, chẳng qua vẫn chưa chân chính phân phó mà thôi.
“Việc này cách chúng ta quá xa, cho dù đến lúc đó thật sự đại loạn thì đều do những đạo cảnh kia tồn tại chống đỡ, kể cả chúng ta có lo lắng cũng vô ích thôi.”
Tử Vân Xuyên bỗng nhiên cười ha ha, phá vỡ bầu không khí có chút nặng nề kia.
“Đúng vậy, Vân Xuyên huynh nói không sai.”
Mọi người đồng loạt gật đầu cười đáp, tỏ vẻ không hề rối rắm quá nhiều, bọn họ tiếp tục uống rượu nói chuyện với nhau, có điều không quá lâu thì tiếng đàn bên ngoài cũng biến mất.
Điều này làm cho Triệu Thiên Phàm vốn đang cực kỳ thích thú thoáng có chút kinh ngạc.
Hắn đối với nữ tử cầm kỹ bên trong Lâm Thủy Hiên có đẳng cấp không dưới Thải Vân tiên tử vẫn có chút tò mò, lần này thấy tiếng đàn biến mất, hắn lập tức nảy lên suy nghĩ chủ động đi xem xét rốt cuộc kẻ đó là ai.
“Nữ tử có thể tấu ra tiếng đàn như thế nhất định rất bất phàm.”
Đám người Tử Vân Xuyên đều cảm thấy tò mò, lúc này vừa khéo ăn nhịp với nhau.
Tuy nhiên mọi người vừa mới rời khỏi gian nhã gian này thì cách đó không xa liền truyền đến một trận ồn ào.
“Ta tốn một số tiền lớn mua bằng được ngươi về, đừng nói chỉ bảo ngươi uống rượu cùng thôi đâu, cho dù là bảo ngươi thị tẩm thì đó cũng là việc ngươi nên làm, cho rằng ta đồng ý cho ngươi làm thanh quan nhân là ngươi có thể suốt kiếp làm thanh quan nhân ư.”
“Khách nhân để ý tới ngươi đó là phúc khí của ngươi, đêm nay ngươi đúng là to gan quá đấy, không chỉ hất đổ rượu mà khách nhân đưa tới, hơn nữa còn không thèm gảy đàn trực tiếp chạy ra ngoài à?”
“Không gảy cũng được, vậy đêm nay ngươi đi thị tẩm, dỗ dành khách nhân vui vẻ cho ta ngay, đừng để ta tìm người trói chặt ngươi lại rồi đưa đi...”
Một nữ tử trung niên dáng vẻ tú bà gương mặt hung ác đang lớn tiếng quát một nữ tử trước mặt nàng.
Mà nữ tử kia ôm lấy mặt, ngã rạp xuống đất, nàng cúi đầu, một tay ôm chặt cổ cầm, sau đó thấp giọng giải thích: “Ta đã nói chỉ bán nghệ chứ không tiếp xúc với bất cứ kẻ nào, hắn muốn cởi mạng che mặt của ta, còn muốn ta uống rượu với hắn, thế nên ta mới...”
Khóe miệng nàng mang theo một vết máu, nhuộm đỏ một vùng mạng che mặt. Có thể thấy được vừa rồi nữ tử trung niên kia xuống tay nặng cỡ nào, rõ ràng bà ta đang cực kỳ phẫn nộ.
“Ngươi có biết công tử nhà ta có thân phận gì không, bảo ngươi hầu rượu đó là để ý tới ngươi, là vinh hạnh của ngươi. Đừng không biết tốt xấu gì cả, nếu không phải bởi vì công tử nhà ta không thích ép buộc người khác, thì ngươi thật sự cho rằng bản thân có thể bước ra khỏi cửa sao?”
Đứng bên cạnh là thiếu niên với dáng vẻ gã sai vặt đang vênh mặt hất hàm sai khiến, hắn vòng hai tay trước ngực, điệu cười lạnh xen lẫn sự cao cao tại thượng. Nói xong hắn tiện tay vung lên, một viên Hoàng Tâm Thánh Thạch to bằng bàn tay liền rơi tới trước mặt nữ tử trung niên.
“Đây là thứ công tử nhà ta ban thưởng cho ngươi, kế tiếp phải làm như nào ngươi tự mình xử trí đi.”
Dứt lời, hắn đẩy cửa nhã gian ra sau đó đi vào.
Trong mơ hồ có thể thấy được một cẩm y nam tử đang ngồi ở trong đó, trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt trêu chọc giống như đang nhìn con mồi.
Sở Tiêu ngược lại không ngờ tới, nữ tử tên Y Y này vậy mà kháng cự như thế.
Lúc hắn đi về phía nàng, nàng liền trở nên khẩn trương, thậm chí còn hất đổ cả rượu mà hắn đưa qua sau đó trực tiếp chạy trốn khỏi nhã gian.
Loại nữ tử mang theo ý niệm kháng cự trong đầu như thế thật ra Sở Tiêu đã gặp qua không ít, nhưng mà hết lần này tới lần khác hắn vẫn thích loại này.
Giống như dáng vẻ kháng cự này, lại hết lần này tới lần khác không cách nào phản kháng được, chính nó làm cho Sở Tiêu vô cùng mê muội.
Đến cuối cùng còn không phải chỉ có thể lựa chọn thần phục sao? Việc này giống hệt như đang thuần hóa con mồi?
Hết chương 2818.
Bạn cần đăng nhập để bình luận