Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 767: Cố Trường Ca giá lâm

Chương 767: Cố Trường Ca giá lâm

"Tiên Nhi sư tỷ, van cầu tỷ mau cứu Tiểu Y đi."

Sắc mặt của Thanh Phong trắng bệch, vội vàng thỉnh cầu. Nói rồi hắn đem Chưởng Thiên Bình ra: "Chỉ cần các trưởng lão các có thể cứu Tiểu Y trở về, ta nguyện ý hai tay dâng lên chiếc bình này."

Mặc dù Chưởng Thiên Bình thực sự rất trân quý, nhưng mấy vị trưởng lão này cũng không ngốc.

Vị trưởng lão trước đó đã dùng Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan cứu Thanh Phong kia, có chút tiếc nuối, khoát tay một nói: "Chuyện này chúng ta sẽ nghĩ cách."

"Chắc chắn là sẽ cứu Thanh Tiểu Y nhưng chúng ta còn cần bàn bạc kỹ hơn."

Nghe ra trong lời bọn họ nói có vẻ cho có lệ, Thanh Phong càng tuyệt vọng, chỉ có thể dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Cố Tiên Nhi.

"Ta sẽ dùng hết sức để giúp cho ngươi."

Nàng ta nhẹ nhàng gật đầu, nhưng cũng không hứa hẹn điều gì.

"Tiên Nhi sư tỷ, cám ơn tỷ."

"Ta biết tỷ nhất định sẽ có cách. Trường Ca thiếu chủ sủng tỷ như vậy, nếu như tỷ nói với Trường Ca thiếu chủ một câu…"

Lúc này, Thanh Phong giống như bám được cây cỏ cứu mạng, tìm thấy hy vọng từ Cố Tiên Nhi nên vội vàng nói.

Trong thế hệ trẻ tuổi, nếu còn có ai có thể giúp hắn thì chắc chắn chỉ có thể là Cố Trường Ca!

Điều ấy không phải nghi ngờ gì nữa.

"Cố Trường Ca sủng ta ư?"

Nghe nói như thế, lúc đầu Cố Tiên Nhi mang theo thần sắc thanh lãnh, đột nhiên cứng đờ, sau đó vô thức hỏi ngược lại.

"Trường Ca thiếu chủ đối với tỷ tốt như vậy. Lúc trước Tử Dương Thiên Quân muốn tới gần tỷ cũng bị Trường Ca thiếu chủ đánh cho thành ra như thế."

Thanh Phong nghe vậy tưởng là trong lòng Cố Tiên Nhi khó chịu nên vội vàng giải thích.

"Đừng nói nữa."

Cố Tiên Nhi kịp phản ứng, nhanh chóng chặn lời hắn, có chút thẹn quá hóa giận, nói: "Sau này không cho phép ngươi nói những lời như vậy."

"Ồ? Không được phép nói điều gì vậy?"

Tuy nhiên, đúng vào lúc này, ngoài đình viện bỗng vang lên âm thanh có vẻ hơi kinh ngạc của một nam tử trẻ tuổi.

Cố Tiên Nhi sững sờ.

Nhìn thấy Cố Trường Ca mang theo một đám tùy tùng đi đến nơi đây, sau lưng là Thanh Long quốc chủ dẫn đường với bộ mặt lấy lòng nịnh nọt.

"Trường Ca thiếu chủ."

"Ngươi đến từ khi nào vậy?"

Ba vị trưởng lão cùng nhau giật mình, thân là Chí Tôn, bọn họ lại không cảm giác được Cố Trường Ca đến từ bao giờ.

"Một thủ đoạn nhỏ thôi."

Cố Trường Ca dường như biết vì sao bọn họ lại chấn kinh như vậy. Hắn vẫy vẫy một pháp khí cổ xưa trên tay, cười nói vẻ thật thà.

Bên ngoài đình viện, Cố Trường Ca chậm rãi đi vào, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, mang theo nụ cười ấm áp, khiến người ta cảm thấy siêu phàm thoát tục, như gió xuân ấm áp.

Đám tùy tùng theo sau lưng hắn cũng không ai là đơn giản, dòng tộc nào cũng có.

Có người toàn thân quấn thiểm điện Thái Cổ Hoàng tộc, cũng có người đầu mang sừng thú kim sắc cổ tộc, tất cả đều có khí tức cường hãn, khí huyết ngập trời.

Sắc mặt của đám quốc chủ Thanh Long cổ quốc đang dẫn đường không tránh khỏi hơi trắng bệch, dáng vẻ luống cuống, sợ hãi. Đây là lần đầu tiên bọn họ được cảm nhận uy thế kinh khủng của người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi hiện nay.

Thân là quốc chủ thống ngự một phương cổ quốc nhưng khi đi bên cạnh Cố Trường Ca thì hắn vẫn cảm thấy toàn thân căng cứng, khó mà thả lỏng.

"Hừ."

Ánh mắt của Cố Tiên Nhi liếc nhìn Cố Trường Ca, phát ra một tiếng “hừ” từ mũi.

Nàng ta không trả lời câu hỏi vừa rồi của Cố Trường Ca, trực tiếp không để ý đến hắn.

"Trường Ca thiếu chủ bỗng nhiên giá lâm thế này chắc hẳn cũng vì chuyện của Thanh Tiểu Y phải không?"

Rất nhanh, ba vị trưởng lão đã lấy lại được bình tĩnh, thần sắc mỗi người một vẻ.

"Quá tốt rồi, là Trường Ca thiếu chủ."

Giờ khắc này, Thanh Phong vô cùng kích động và hưng phấn, như gặp được cọng rơm cứu mạng.

Sau khi nhìn lướt qua cổ khí đang nằm trên tay Cố Trường Ca, Ngân Hoa bà bà có hơi giật mình rồi gật đầu, sau đó hiếu kì hỏi:

"Khi Trường Ca thiếu chủ đến đã đem giấu khí tức. Việc này có phải là vì sợ thu hút sự chú ý của người khác?"

Món đồ cổ này có tác dụng giấu đi khí tức. Chính vì thế nên vừa rồi bọn họ mới không nhận ra việc Cố Trường Ca đang đến đây.

Thế nhưng mọi người không nghĩ ra được lý do vì sao vừa rồi Cố Trường Ca lại dùng cổ khí để giấu đi khí tức.

Có lẽ là sợ người khác biết được tung tích của hắn sao?

"Không phải. Ta tới đây là vì nha đầu này."

Cố Trường Ca quan sát vẻ mặt lạnh lùng, không thèm để ý đến hắn của Cố Tiên Nhi, khẽ nở nụ cười, nói: “Ta vốn định cho ngươi chút ngạc nhiên. Thật không ngờ lại gặp cảnh ngươi đang nói xấu sau lưng ta như vậy."

"Ngươi nói bậy!"

Nghe thấy vậy, Cố Tiên Nhi nhìn chằm chằm hắn với vẻ tức giận, hận đến nghiến răng. Nàng ta nói xấu sau lưng Cố Trường Ca lúc nào cơ chứ?

Vừa mới gặp đã đổ oan cho nàng!

"Vậy vừa rồi là ai đã nói không được phép nhắc đến ta?"

Cố Trường Ca cười lơ đễnh.

Nhưng trong lòng Cố Tiên Nhi cảm thấy rất xấu hổ, chỉ có thể cố gắng duy trì khuôn mặt thanh lãnh, dáng vẻ lạnh lùng như băng, không nói một lời.

Nàng thật không ngờ lời nói vừa lại đúng lúc bị Cố Trường Ca nghe thấy. Cái gì mà muốn cho mình một sự ngạc nhiên cơ chứ?

Rõ ràng là định lén lút tới đây, dọa cho mình giật mình rồi lại thuận tiện lấy cớ tìm cách ức hiếp mình.

Tâm tư của vị Cố Trường Ca này thật sự là ác độc.

"Vậy mấy vị trưởng lão ở đây cảm thấy ta có ý đồ gì? Ta muốn lắng nghe ý kiến của các vị trước rồi sau đó sẽ cùng thảo luận lại về vấn đề này được không?"

Cố Trường Ca không hề để ý tới ánh mắt lạnh lùng của Cố Tiên Nhi đến nỗi chỉ hận không thể đâm mấy nhát lên lưng hắn. Hắn bước đến bên ba vị trưởng lão, mỉm cười hỏi.

Biểu cảm của mấy vị trưởng lão hơi cứng lại, kìm lòng không được nên lui một bước về phía sau.

Đối mặt với Cố Trường Ca, bọn họ không dám tùy ý giống như với Cố Tiên Nhi.

"Xem ra vừa rồi Trường Ca thiếu chủ đã nghe được chuyện gì xảy ra rồi phải không?"

Ngân Hoa bà bà hít sâu một cái, thần sắc tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói.

Trước khi đưa ra được kết luận cho chuyện này, bọn họ không thể quyết định sẽ trở mặt với Tử Dương Thiên Quân.

Hết chương 767.
Bạn cần đăng nhập để bình luận