Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3467. Ra tay với Thần Đạo văn minh



Chương 3467. Ra tay với Thần Đạo văn minh




“Ngươi cho rằng ta dễ lừa gạt như vậy sao? Nếu không nói, vậy thì đừng nói nữa.”
Cố Trường Ca nhẹ nhàng lắc đầu, con ngươi không chút gợn sóng, đưa tay điểm tới. Mắt sinh linh co lại, không cam lòng phốc một tiếng nổ tung, biến thành một đám bản nguyên vật chất thần tính màu vàng.
Lăng Ngọc Linh có chút không hiểu nhìn hắn.
Nhưng Cố Trường Ca cũng không có ý định giải thích. Hắn tiện tay ném đống bản nguyên vật chất thần tính vào trong ấm trà. Nước trà quay cuồng, biến thành kim hà lấp lóe.
Sau khi Tiên Sở Hạo Thổ bị hủy diệt, một vị tổ thần tên Thái Tuyên đã từng tính toán hắn, muốn mượn tay tín đồ Trần Cẩn Hàn ăn mòn tín ngưỡng chi lực của hắn, phá hư tín ngưỡng thần minh pháp thân của hắn.
Trần Cẩn Hàn bị Thái Tuyên tổ thần ô trọc thức hải, dục niệm mọc thành bụi, ý thức điên cuồng, gần như báng bổ thần bên trong Phạt Tiên Từ.
Cố Trường Ca phân ra một đạo suy nghĩ tìm được thời không của Thái Tuyên tổ thần, chặt đứt cánh tay.
Sau đó, vị tổ thần kia trốn vào thời không, biến mất không thấy gì nữa. Bất kỳ nhân quả vết tích gì cũng đều bị tiêu trừ, giống như bốc hơi khỏi Thương Mang…
Bịch!
Mặt ao nổi lên gợn sóng, gợn sóng khuếch tán, dây câu óng ánh như ngọc thạch hiện ra quang trạch rơi thẳng xuống ao.
Lăng Ngọc Linh nhìn Cố Trường Ca lặp lại chiêu cũ, treo cánh tay cụt vào trong lưỡi câu, một lần nữa thả xuống ao, im lặng không nói.
Nàng không biết Cố Trường Ca có được cánh tay cụt tràn ngập vật chất thần tính này từ chỗ nào, nhưng hiển nhiên vị tổ thần Thái Tuyên mà hắn nhắc đến tuyệt đối là một vị thần chân chính, một cổ lão thần chi tồn tại từ thời đại Tiên Thiên đến nay.
Thời đại bây giờ, sinh linh tiên thiên chân chính đã gần như tuyệt tích chứ đừng nói chi tiên thiên thần linh được xưng là tổ thần.
Nên biết rằng tổ thần không chỉ là một xưng hô, đó là một tồn tại cường đại vượt qua Tổ Đạo cảnh rất nhiều.
Trong thời kỳ toàn thịnh đỉnh phong của nàng, nàng cũng không dám nói mình có thể đánh thắng một tổ thần tiên thiên.
Tổ thần tiên thiên tồn tại đến nay tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với tổ thần bình thường. Cố Trường Ca giao chiến với vị tổ thần đó khi nào, đồng thời còn chém được một cánh tay của đối phương chứ?
Hơn nữa, hành động của Cố Trường Ca hôm nay khiến nàng thật sự xem không hiểu.
Nàng vốn cho rằng Cố Trường Ca nhàn nhã sống qua ngày trong viện, không thèm hỏi mọi chuyện bên ngoài.
Nhưng bây giờ xem ra, Cố Trường Ca dường như vẫn đang bố cục, lập mưu mà nàng không thể hiểu được.
“Vừa rồi đã kinh động cá lớn, ngươi thả mồi lâu tương tự một lần nữa sẽ có tác dụng sao?”
Lăng Ngọc Linh không nhịn được nhẹ giọng hỏi.
“Cá là một loại sinh vật rất ngu ngốc. Chỉ cần mồi câu của ngươi đủ khả năng hấp dẫn nó, bất luận kinh động bao nhiêu lần, nó cũng không học được cách thông minh, vẫn sẽ mặc kệ tất cả mà lao đầu đánh tới như cũ.”
Cố Trường Ca cười nhạt.
Lăng Ngọc Linh như có điều suy nghĩ, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Chỉ sợ thế gian này cũng chỉ có Cố Trường Ca mới có thể xem một vị tổ thần thành cá như vậy.
“Xem ra, ngươi muốn ra tay với Thần Đạo văn minh?”
Lăng Ngọc Linh hỏi.
Cố Trường Ca hời hợt đáp: “Chính Nhất Minh không kiên trì được bao lâu nữa đâu. Bây giờ, mặc dù Thần Đạo đã suy sụp, nhưng số lượng tổ thần đang âm thầm ẩn núp cũng không ít. Nếu những tổ thần này không làm việc cho ta, ta cũng không để cho bọn họ ngăn cản con đường của ta.”
Lăng Ngọc Linh im lặng.
Ánh mắt Cố Trường Ca lướt qua đám mây mù xoay tròn trước mặt, con ngươi sâu thẳm như cái ao thanh tịnh không thấy đáy.
Hắn dùng cánh tay Thái Tuyên tổ thần để làm mồi nhử, thả câu thần minh cũng không phải vì muốn tìm Thái Tuyên tổ thần, mà chỉ vì không muốn đánh rắn động cỏ, kinh động những tổ thần còn lại.
Mặc dù thần quốc và thần minh đang ẩn núp bên trong thời không vô tận, nhưng Cố Trường Ca muốn tìm được vị trí của bọn họ thật ra cũng không khó.
Nhưng làm như vậy rất dễ dàng khiến cho đám tổ thần phát hiện, sinh lòng cảnh giác, gây bất lợi cho rất nhiều dự định mưu đồ sau này của hắn.
Vừa lúc đang có một cánh tay Thái Tuyên tổ thần trong tay, khiến hắn có dự định khác.
Lúc trước, vì đào tẩu, Thái Tuyên tổ thần không tiếc vứt bỏ thần minh bản nguyên của mình. Về sau, muốn khôi phục lại, hắn cần ít nhất mấy trăm kỷ nguyên để tích lũy.
Tiên thiên thần linh không chung sống hòa thuận giống như người tu hành, ngược lại chém giết tranh đoạt còn tàn khốc và kịch liệt hơn. Tiên thiên thần linh có thể tồn tại từ thời đại Tiên Thiên đến nay đều không đơn giản.
Thời kỳ cổ lão đã từng có thời đại tiên thần cộng khởi, cũng có thần đạo thể hệ độc đại, chúa tể hoàn vũ.
Lúc đó, thần minh chia cắt quyền hành thiên địa, ngưng tụ làm thần cách, sau đó lại phân chia thần cách, mỗi người quản lý chức vụ của mình.
Thần chi cường đại ngồi trên đám mây quan sát chư thế, thu hoạch sức mạnh thần cách nhỏ yếu. Mà thần chi nhỏ yếu chỉ có thể truyền bá tín ngưỡng bên trong đại thế giới, cô đọng thần cách khiến bản thân lớn mạnh hơn.
Thần cách thần chi cường đại chính là đồ ăn mà thần chi nhỏ yếu tha thiết ước mơ. Thần cách của một tổ thần lại càng là ước mơ của không biết bao nhiêu thần minh muốn đạt được. Hết chương 3467.



Bạn cần đăng nhập để bình luận