Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1135: Cho ngươi thấy thế nào mới gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên

Chương 1135: Cho ngươi thấy thế nào mới gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên

"Thấy ngươi vẫn còn nhảy nhót tưng bừng là ta an tâm rồi. Bây giờ Thượng Giới chinh chiến Bát Hoang thập vực, Thiên Lan giới đứng mũi chịu sào, ngươi cứ chạy lung tung như vậy thì làm sao ta có thể an tâm được? Lỡ như ngươi chết ở chỗ này, như vậy chẳng phải sau này ta sẽ mất đi một niềm vui sao? " Cố Trường Ca trả lời với sắc mặt rất là nghiêm túc.

"Nói nhiều như vậy làm gì, ta cảm giác câu cuối cùng của ngươi mới là lời nói từ đáy lòng." Cố Tiên Nhi trừng mắt với hắn.

Cố Trường Ca khẽ cười, sau đó ánh mắt mới nhìn về hướng bọn người Thẩm Nhàn Nhi, Lý Tu, Yêu Nguyệt thánh nữ.

Khi hắn đang nói chuyện với Cố Tiên Nhi thì những người còn lại đều câm như hến, không ai dám đánh gãy.

Giờ phút này, trong lòng Yêu Nguyệt thánh nữ bỗng nhiên có chút hối hận, nhưng sau khi khẽ nhìn về phía Lý Tu, thấy thần sắc trên mặt cũng không có biến hóa gì lớn, bây giờ, nàng mới thở phào một cái.

Thân phận của người trẻ tuổi trước mắt này đúng là rất kinh khủng.

Nhưng người đứng phía sau nàng cũng không hề đơn giản chút nào.

"Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ai chọc Tiên Nhi nhà ta không vui vậy?"

Dị sắc chợt lóe lên trong mắt Cố Trường Ca, hắn nhìn lướt qua Lý Tu, sau đó giống như biết rõ còn cố hỏi.

"Ai là Tiên Nhi của nhà ngươi?"

Cố Tiên Nhi trừng mắt với Cố Trường Ca, lời nói vừa rồi của Yêu Nguyệt thánh nữ khiến nàng cực kỳ tức giận.

Hiện giờ, nghe Cố Trường Ca hỏi thăm, nàng đương nhiên sẽ không giấu diếm, lập tức kể rõ đầu đuôi mọi việc, cũng không hề thêm mắm thêm muối.

"Quả thật là can đảm!"

"Hay cho câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên."

Nghe xong những lời đó, sắc mặt của Thẩm tộc tộc trưởng và rất nhiều Thẩm tộc trưởng lão đều kịch biến, sau đó lộ ra vẻ phẫn nộ, người khác không biết thân phận của Cố Tiên Nhi, nhưng bọn hắn lại biết.

Trên thế gian này còn có người can đảm nói ra những lời như vậy với nàng?

Vị Yêu Nguyệt thánh nữ kia quả thật không biết sống chết!

"Một tên ở rể Thẩm gia vậy mà cũng dám nói khoác không biết ngượng, ngươi có biết một nửa huyết mạch trên người Nhàn Nhi là thứ mà ngươi còn lâu mới trêu chọc nổi không."

Thẩm tộc nhị trưởng lão nhìn Lý Tu, thần sắc hiện lên vẻ phẫn nộ.

Mặc dù hắn có chút kinh ngạc Lý Tu vẫn còn ẩn tàng một thân phận thần bí khác, nhưng bây giờ bọn hắn đang ở trước mặt Cố Trường Ca, đương nhiên là không cố kỵ gì.

"Muốn cho Tiên Nhi biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên? Được thôi, vậy ngươi làm cho ta xem một chút."

"Người đâu, đi tiêu diệt Hoàng Nguyệt thánh địa cho ta. Ta xem ai có dũng khí ngăn trở."

Sau khi nghe xong, Cố Trường Ca nhịn cười không được.

Sau đó nụ cười chợt tắt, hời hợt nói nhẹ một câu, thần sắc tựa như đang phân phó người giẫm chết một con kiến nhỏ, không có chút gợn sóng nào.

Sau lưng tất cả mọi người không khỏi sinh ra hàn ý.

"Cái gì…..."

Yêu Nguyệt thánh nữ không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, trước mắt biến thành màu đen, đầu ong một tiếng, suýt chút nữa xụi lơ trên mặt đất.

Trong một hoa viên yên tĩnh, hoa cỏ đong đưa, sương khói mịt mờ.

Nhiều loài bướm và chim chóc đủ mọi màu sắc sà xuống, tăng thêm vài phần nhàn nhã cho nơi đây.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người lại không dám khinh thường, sắc mặt nghiêm nghị, sống lưng lạnh lẽo.

Đặc biệt là đám người của Hoàng Nguyệt thánh địa đi theo Yêu Nguyệt thánh nữ càng không khỏi run rẩy.

Khuôn mặt bọn hắn trắng bệch, thần hồn run rẩy, kém chút nữa quỳ phục trên mặt đất.

Bọn hắn không dám tưởng tượng, đối phương chỉ bâng quơ vài câu là đã giải quyết vận mệnh của Hoàng Nguyệt thánh địa, muốn hủy diệt thế lực phía sau bọn hắn.

Nếu đặt chuyện này ở ngày thường thì bọn hắn chắc chắn sẽ không tin, thế gian này làm gì có chuyện như thế.

Từ lúc Hoàng Nguyệt thánh địa xuất thế thì vẫn luôn sừng sững bất hủ, vô cùng lâu đời, đứng từ trên nhìn xuống vô số sinh linh Thiên Lan giới.

Khi các tu sĩ hay sinh linh nghe được cái tên Hoàng Nguyệt thánh địa thì trong lòng đều tràn đầy e dè.

Sao có thể nói hủy diệt là hủy diệt.

Thế nhưng người trẻ tuổi trước mặt này lại làm cho bọn hắn không dám hoài nghi, lòng tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, hai chân như nhũn ra, xụi lơ trên mặt đất.

Lai lịch của đối phương không cần nhiều lời, tuyệt đối lớn đến ngập trời, kinh khủng đến không dám tưởng tượng.

Ngay cả Thẩm tộc lão tổ cũng phải cung đứng ở bên cạnh, không dám thất lễ.

Với lai lịch như vậy, sao bọn hắn có thể trêu chọc.

Vào lúc này, bọn hắn cảm thấy vô cùng hối hận và oán hận về thái độ khinh miệt vừa rồi của Yêu Nguyệt thánh nữ.

Nếu như không phải bởi vì lời nói của nàng thì sao đối phương lại muốn hủy diệt thánh địa phía sau bọn hắn chứ.

"Vâng, thiếu chủ."

Lúc này, một đám cường giả sau lưng Cố Trường Ca nghe vậy thì sắc mặt nghiêm một chút, vội vàng cung kính nói.

Dứt lời, thân ảnh khẽ động, hóa thành cầu vồng bay đi, tuân theo mệnh lệnh của Cố Trường Ca đi hủy diệt Hoàng Nguyệt thánh địa.

Thánh địa ở Thiên Lan giới trong mắt hắn chẳng khác gì gà vườn chó xóm, cho dù đối phương có Chí Tôn tọa trấn thì bọn hắn cũng không thèm để ý.

Thế gian này, thế lực đắc tội với thiếu chủ, cho dù là có Thành Đạo Giả tọa trấn thì cũng nói hủy diệt là hủy diệt.

Lúc trước, không phải là vì bất hủ đại giáo Tử Phủ vì đắc tội thiếu chủ cho nên mới bị hủy diệt, kết cục làm kinh ngạc cả giới đó sao.

Một Hoàng Nguyệt thánh địa nho nhỏ chỉ cần búng tay là hủy diệt.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người Thẩm tộc câm như hến, thần hồn run sợ, lần đầu tiên cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là sợ hãi.

Rất nhiều người rốt cuộc hiểu rõ tại sao người trẻ tuổi này lại khiến đám người lão tổ, trưởng lão cùng nhau hiện thân nghênh đón.

Dù sao thì đối phương là người có thể dùng một câu nói để hủy diệt Hoàng Nguyệt thánh địa, đương nhiên cũng có thể một câu hủy diệt Thẩm tộc.

Hết chương 1135.
Bạn cần đăng nhập để bình luận