Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2183: Không còn lựa chọn nào khác

Chương 2183: Không còn lựa chọn nào khác

Trong khi Nguyệt vương kinh hãi thì sắc mặt của Cố Trường Ca lại không hề thay đổi, hắn cũng không hề bất ngờ. Hơn nữa những phật âm này không thể ảnh hưởng tới hắn chứ đừng nói chi đến chuyện khiến cho hắn bị lay động.

"Xem ra chúng ta thật sự đến muộn rồi."

"Đúng là hắn mạnh hơn Tiên Vương bình thường rất nhiều nhưng muốn vượt qua cảnh giới này thì vẫn còn xa."

"Tiên vực ngày nay không cho phép tồn tại trên cấp Tiên Vương ra đời."

Cố Trường Ca đứng trên đỉnh Phật sơn, hắn khẽ lắc đầu nói, ánh mắt hết sức bình tĩnh.

Quả thật hắn có thể trông thấy quang cảnh huy hoàng phồn thịnh đằng xa. Phật tháp, chùa miếu nhiều vô kể, linh sơn thành dãy và vô số Phật Đạo phồn vinh rực rỡ.

Nhưng mà ngay sau đó hắn vung tay áo, tựa như có gió thổi qua phương Phật quốc này. Mọi quang hoa biến mất, đâu còn chùa miếu Phật tháp hưng thịnh, khắp nơi đều là phế tích, vách nát tường xiêu bị vùi dưới bùn đất cỏ cây.

Đến cả Phật quang tỏa sáng và Lôi Âm tự đầy rẫy Bồ Tát La Hán cũng đổ nát, chỗ nào cũng tàn tạ khủng khiếp, trên núi cực kỳ hoang vu, vài nơi đã cháy đen.

Phật tự phía trước đã sụp đổ từ lâu, ngói vỡ văng khắp nơi, cỏ dại mọc lan tràn.

"Cái gì..."

Nguyệt vương trố mắt nhìn cảnh tượng ấy, cảm thấy vô cùng khó tin.

Lẽ nào đây mới là dáng vẻ chân thực của Phật quốc còn những hình ảnh huy hoàng rực rỡ mà nàng nhìn thấy lúc nãy chỉ là hư ảnh giả dối? Nhưng tại sao nàng là Tiên Vương mà cũng bị lừa, hoàn toàn không nhận ra sự bất thường của nơi này?

Thật ra không chỉ nàng mà e là Tiên Vương của các Tiên vực khác cũng không biết tình hình hiện tại của Phật quốc, có lẽ dù chân thân đến đây cũng không biết những gì mình nhìn thấy đều là giả.

"Chấp niệm sở hóa, những gì nhìn thấy đều là hư ảo..."

Cố Trường Ca nhặt một viên xá lợi màu vàng đất to chừng một viên đá cuội trong ngôi chùa đổ nát. Nó tỏa ra phật quang trong suốt pha lẫn nét trầm lắng.

Sau khi Cố Trường Ca nhặt viên xá lợi màu vàng đất này lên thì lực tín ngưỡng bỗng trào dâng ngợp trời.

Lúc này hết thảy đều hội tụ về đây, lực tín ngưỡng vô hạn tập trung lại trước khi Bồ vương tọa hóa đều bị thôn phệ trong một khoảnh khắc, dường như lực tín ngưỡng dồi dào trên vũ trụ này đều tràn ra từ viên xá lợi. Tuy không tìm thấy Bồ vương nhưng đối với Cố Trường Ca thì nhặt được xá lợi mà hắn để lại sau khi tọa hóa cũng không tính là không uổng công.

Sau khi Cố Trường Ca rời khỏi Phật quốc, vũ trụ này lập tức đổ nát với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Sau đó nó trở nên tả tơi, tàn khuyết và không ngừng sụp đổ.

Dường như chớp mắt đã trôi qua vô số năm, mọi sinh cơ đều tan biến, hỗn độn khí mênh mang tràn ngập và nghiền vỡ rất nhiều vì sao.

Cường giả ở các vũ trụ quanh đó lập tức phát hiện thấy sự bất thường. Bọn hắn không biết chân tướng nên bất chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi.

"Phật quốc đã diệt vong, trở thành tử quốc, không còn phật âm và sinh cơ nữa."

Có người run rẩy nói.

Phật quốc diệt vong, cả vũ trụ đều đang sụp đổ, một thế giới rộng lớn vốn tràn đầy sinh cơ và phật quang cuồn cuộn cứ thế mà biến mất.

Ở các vũ trụ còn lại, rất nhiều cường giả đều phát hiện ra cơn chấn động này, ai nấy cũng vô cùng kinh sợ. Không ngờ lại có một ngày Phật quốc cực kỳ hưng thịnh lại sụp đổ, trở thành phế tích và không còn bất kỳ một sinh linh nào.

"Trong Phật quốc có một vị Tiên Vương tọa trấn, vậy mà nó lại sụp đổ và biến mất trong dòng sông lịch sử."

"Thật đáng sợ!"

"Chắc chắn là vị tồn tại Cấm Kỵ kia ra tay tiêu diệt Phật quốc và lấy mạng Bồ vương."

Vô số Chân Tiên sợ hãi nhìn về phía Phật quốc ở khoảng cách xa, toàn thân run rẩy. Bọn hắn không biết trong Phật quốc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đoán như thế. Vả lại ngoài lời giải thích này thì bọn hắn không thể nghĩ ra khả năng nào khác. Dù sao thì cho dù một vị Tiên Vương ra tay cũng không thể tiêu diệt Phật quốc trong thời gian ngắn vì có Bồ vương đang tọa trấn ở đó.

"Vậy thì quá đáng sợ, chưa tới một ngày mà Phật quốc bất hủ đã bị xóa sổ khỏi thế gian và không còn gì cả."

"Chẳng lẽ Bồ vương đã chọc giận vị tồn tại Cấm Kỵ kia?"

Rất nhiều sinh linh run rẩy nói, bọn hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi và liên tưởng tới bốn vị Tiên Vương Dị vực đã mất mạng ở Tây Tiên vực.

Mảnh vũ trụ kia trở nên mờ nhạt và bị bao phủ trong khí tức đổ nát, các tinh vực gần đó cũng lần lượt sụp đổ. Bởi vì khi một vị Tiên Vương lìa đời, quy tắc thiên địa cũng sẽ thay đổi khoảng cách, rất nhiều dấu tích đại đạo lưu chuyển và giao hòa.

Phật quốc tiêu vong gây ra chấn động quá dữ dội. Đặc biệt là khí tức đạo pháp mà Bồ vương lưu lại trong vũ trụ cũng nhanh chóng biến mất theo sự tiêu vong của Phật quốc.

Nơi này như biến thành Quỷ vực âm u, không có bất kỳ sinh linh nào, chỉ còn lại sự tĩnh mịch và hư không vô tận. Bầu trời sập xuống, vì sao vỡ vụn, chư thiên hoang phế.

Vậy mà một Phật quốc vốn hưng thịnh, tín ngưỡng như biển, rất nhiều phật đạo đại tông mọc lên như rừng, có vô số tín đồ ở khắp nơi lại hóa thành tro bụi và bị chôn vùi trong vũ trụ đổ nát.

Tại Bắc Tiên vực gần Nam Tiên vực nhất, ba vị Tiên Vương kia hình thành thế kiềng ba chân tọa trấn ở Tiên vực này. Hiện tại ai cũng cảm nhận được khí tức do Phật quốc tiêu vong tạo ra. Thân là Tiên Vương, giữa bọn hắn đều có sự cảm ứng lẫn nhau.

"Khí tức của Bồ vương đã biến mất..."

"Thật không ngờ! Trước kia lúc ta gặp Bồ vương thì hắn vẫn có hi vọng tiến thêm một bước kia mà!"

"Đáng tiếc..."

Một lão giả râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng dưới gốc cây, ánh mắt sâu thăm thẳm. Lúc này hắn đứng dậy thở dài, đương nhiên hắn cũng nhận được dụ lệnh từ Bạch Xuyên.

Trước đó hắn còn đang lo lắng và suy nghĩ phải giải quyết nhưu thế nào, kéo dài thời gian ư? Hay là nửa tháng sau vẫn tới dự tiệc? Dù biết đây là Hồng Môn yến nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.

Hết chương 2183.
Bạn cần đăng nhập để bình luận