Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1675: Lão giả áo trắng thần bí

Chương 1675: Lão giả áo trắng thần bí

Lâm Ân đi tới, thấy ở bên ngoài cốc có rất nhiều thi cốt được mai táng tại đây, trắng hếu hiện ra óng ánh chi ý. Có hung thú, có tu sĩ, không rõ là đã chết ở chỗ này được bao nhiêu năm.

Nghe đồn Vô Ngần cốc ẩn giấu bí mật lớn nhất của Kiếm Huyền đại thế giới.

Cho nên có rất nhiều tu sĩ cường đại, đến lúc tuổi thọ sắp hết đều sẽ tới đây tìm kiếm may mắn, xem có thể hay không tìm được biện pháp kéo dài tuổi thọ.

Kết quả là đều chết thảm ở bên ngoài Vô Ngần cốc, ngay cả lối vào để xâm nhập vào cốc cũng không tìm được.

Lâm Ân có thể đi tới đây hoàn toàn nhờ vào việc lúc trước hắn từng đọc qua một tờ tàn thiên cho nên biết rõ đường phía trước đi tiếp ra làm sao, trừ cái đó ra còn có một thân tu vi cường đại lẩn tránh được không ít tai họa.

“Thục tông bị hủy, tính mạng sư tôn không rõ sống chết, thù này ta nhất định phải báo.

Lâm Ân khép hờ hai mắt, lỗ tai khẽ động nghe ngóng. Không ít chuyện ngoại giới xảy ra hắn đều có thể biết được thông qua tai mắt bên ngoài Vô Ngần cốc.

Hắn không nghĩ tới trong những ngày mình rời khỏi Thục tông vậy mà lại phát sinh ,một đại sự như vậy.

Không chỉ sư tôn của hắn là lão Kiếm Tiên bị Thục tông giao ra, ngay cả Thục tông từ nay cũng bị xóa tên, hóa thành một mảnh phế tích tàn viên, không còn huy hoàng như dĩ vãng.

Mà hết thảy những chuyện này đều bắt nguồn từ một hồi chiến động giữa Cố Trường Ca và Thiên Đạo ý chí.

“Trong Vô Ngần cốc ẩn chứa siêu thoát chi pháp, chỉ cần ta siêu thoát thành công, liền có thể tự tay lấy đầu của họ Cố kia, báo đại thù cho sư tôn.”

Ánh mắt Lâm Ân hỏi lạnh, thân ảnh dần dần không thấy, biến mất ở trong đó.

Mấy ngày sau, Lâm Ân dựa theo ghi chép trong tàn thiên tìm được một con đường dẫn, hai bên sương mù tản đi, hiện ra một mảnh thạch lâm.

Hắn đi dọc theo thạch lâm tiến về phía trước hơn ba mươi dặm, cuối cùng thấy được một nơi vô cùng mỹ lệ.

Thụy khí mông lung, tiên hạc bay múa, muôn hình vạn trạng đủ loại trân thú đã biến mất từ lâu.

Có thể nói cảnh tượng nơi đây hoàn toàn khác biệt với ngoại giới, không có chút khí tức khói lửa nhân gian nào, thậm chí giống như là một nơi tiên cảnh.

Ý nghĩ này không khỏi làm Lâm Ân giật mình trừng to mắt, khó mà tưởng tượng.

“Chẳng lẽ đây mới chính là cảnh tượng chân chính trong Vô Ngần cốc, tiên cầm chỉ có ở trong điển tịch ghi chép vậy mà lại có nhiều như vậy…” Lâm Ân chậm rãi đi đến, tâm tình dần bình tĩnh lại.

Trong sơn cốc giống như tiên cảnh, từng cái thải hà lượn lờ xung quanh. Miệng cốc tương liên cùng với mảnh thạch lâm này, bên trong sinh trưởng ra đủ loại linh thụ, lão dược ngàn năm.

Tại miệng cốc còn có một khối bia đá, bên trên khắc bốn chữ cổ: Vô Ngần tiên cốc.

Đây là một nơi an lành yên tĩnh, từng đạo thụy quang, dược thảo phiêu phương, sinh linh gặp người cũng không sợ hãi.

Không một gợn sóng, yên tĩnh an hòa.

Sau khi tới nơi này, Lâm Ân cũng cảm giác được sát khí của mình tản đi, không còn bất an cùng tức giận giống như trước đây.

Ở đây dường như có thể hóa giải mọi ưu phiền trong nhân thế.

“Thậm chí ngay cả kiếm tâm cổ thụ sớm đã tan biến ở trong tịch điển cũng có một mảng lớn.”

Lâm Ân giật mình nhìn về phía trước, ở một khu bên trong tiên cốc có tiên vụ mỏng manh đang lượn lờ.

Nơi đó có một mảnh cổ thụ, mùi hương thơm ngát đang ở nơi đó lan tràn ra, mỗi một gốc giống như Cầu Long quay quanh chạc cây, cẩn thận bồi dưỡng kỳ thụ.

Hơn nữa cổ thụ ra hoa kết trái rất thần diệu, óng ánh ướt át, tương tự như từng chuôi tiểu thần kiếm lập lòe phát sáng, vô cùng đặc biệt.

“Xem ra ngươi chính là người hữu duyên kia mà lão phu muốn đợi.”

Trong khi Lâm Ân đang cảm thấy nghi hoặc dò xét thì bỗng nhiên một giọng nói già nua tường hòa vang lên từ chỗ sâu trong sương mù.

Hắn giật mình nhìn lại, chỉ thấy sương mù phía trước chủ động tách ra, lộ ra một con đường nhỏ, giống như là có thể hướng đến vùng chi địa không biết.

“Không biết tiền bối là ai?”

Lòng cảnh giác không để cho Lâm Ân trực tiếp đi tới hướng đó, mà là lên tiếng dò hỏi.

“Lão phu chính là người ngươi muốn tìm.” Âm thanh già nua tường hòa kia vang lên một lần nữa.

“Người ta muốn tìm?”

Lâm Ân chấn động trong lòng, mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không còn cảnh giác như vừa rồi, cất bước chân đi tới phía trước.

Ở cuối con đường nhỏ hắn nhìn thấy một ngôi nhà tranh cực kỳ đơn sơ.

Bao quanh nó là hàng rào trồng không ít linh thực và linh thụ, ở một bên còn có linh đàm, trong đó có mấy con cá chợt lóe chập chờn mà qua.

Hài hòa yên tĩnh, linh tuyền cuồn cuộn, nước sạch theo một cầu đá nhỏ chảy qua, rất có phẩm vị tình thơ ý họa.

Một màn yên lành an bình như thế đánh tan rất nhiều lo lắng trong lòng Lâm Ân.

Cả người đều trở nên xuất trần mà siêu nhiên. Phảng phất như tùy thời có thể vũ hóa tiên thăng, siêu thoát ở nơi này.

“Ngươi đã đến? Người hữu duyên?”

Một vị lão giả râu tóc bạc phơ, thân mặc áo bào trắng, tiên phong đạo cốt cười ha hả từ trong nhà tranh đi ra chào hỏi cùng với Lâm Ân.

“Tiền bối là?”

Trong lòng Lâm Ân run lên, lấy tu vi hiện tại của hắn vậy mà không cảm giác được sự tồn tại của lão giả trước mắt, phảng phất như đã hòa thành một thể cùng với thiên địa nơi này.

Mỗi chỗ đều có sự tồn tại của, nhưng mỗi một chỗ cũng lại không có.

Đây là cảnh giới cực kỳ huyền diệu, thân hóa thiên địa, thân hoá vạn vật.

“Lão hủ chỉ là một người vô danh mà thôi. Ở chỗ này chờ người hữu duyên đến, xem ra ngươi chính là người hữu duyên mà lão hủ muốn chờ đợi.”

Lão giả áo bào trắng khoát tay áo, cười ha hả nói. Ánh mắt nhìn Lâm Ân mang theo thưởng thức cùng khen ngợi.

Nhìn thấy Lâm Ân đang cực kỳ nghi hoặc, hắn cũng không nói nhảm nhiều, chỉ giải thích đối với Lâm Ân mình là thủ hộ giả của Kiếm Huyền đại thế giới, ngụ tại Vô Ngần tiên cốc chờ người hữu duyên đến.

Vào thời đi Kiếm Huyền đại thế giới gặp đại nạn, khí vận chi tử sẽ được sinh ra, gánh vác trọng trách cứu vớt chúng sinh khỏi nước lửa.

Theo hắn thấy, Lâm Ân chính là người hữu duyên hắn vẫn một mực chờ đợi. Bởi vì chỉ có người hữu duyên mới có thể tìm được đường tới đây.

Hết chương 1675.
Bạn cần đăng nhập để bình luận