Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1240: Trong lòng ta, sư phụ luôn là người tốt nhất

Chương 1240: Trong lòng ta, sư phụ luôn là người tốt nhất

Trong cung điện trở nên có chút yên tĩnh, tất cả hạ nhân đều bị cho lui.

Một tia lệ khí lại tràn ngập ra từ bên trong vũ trụ, giống như ánh sáng màu đỏ, có loại cảm giác huyết tinh chi khí nồng đậm.

Cố Trường Ca không khỏi nhíu mày.

Tuy khí tức ấy rất là yếu ớt, nhưng toàn bộ vũ trụ đều nằm trong lòng bàn tay hắn, làm sao hắn không cảm giác được.

Trong phỏng đoán của hắn, thời gian áp chế lệ khí một lần chí ít cũng có thể duy trì ba tháng mới đúng.

Thế nhưng bây giờ đã nhanh chóng rút ngắn còn một tháng.

Chuyện kia chỉ có thể cho thấy tốc độ khôi phục của Thiền Hồng Y đã vượt qua dự liệu của hắn.

Đương nhiên cũng có thể là do trong khoảng thời gian qua hắn đã thu thập rất nhiều sinh mệnh bản nguyên, làm nàng khôi phục nhanh hơn.

Cho nên hiện tại hắn đang suy nghĩ có nên hiện thân đi vào gặp Thiền Hồng Y hay không.

Trong khoảng thời gian này, bên trong sinh mệnh bản nguyên mà nàng hấp thụ đã bị hắn động tay động chân không ít, chính để phòng hung tính của nàng bùng nổ.

Đến lúc đó hắn cũng có cách đối phó.

Nhưng nếu hiện tại hắn giao thủ với Thiền Hồng Y, dao động nơi đây ắt phải truyền ra, dẫn phát sự chú ý của các thế lực đạo thống còn lại.

"Trình độ lệ khí lần này không có sâu như lần trước….."

"Xem ra áp chế không phải không có tác dụng, so với lần trước thì có lẽ vẫn còn thanh tỉnh hơn một chút."

Nghĩ như vậy, Cố Trường Ca híp mắt lại, trong lòng có tính toán.

Sau đó hắn phất tay đánh ra từng đạo phù văn, từng đạo đường vân to lớn rõ ràng lan tràn và phong tỏa toàn bộ cung điện, đề phòng đến lúc đó sẽ có khí tức lộ ra ngoài.

Sau khi làm xong những việc ấy, trước mắt hắn có dao động không gian truyền đến.

Một cánh cửa tỏa ra ánh sáng bạc lập lòe hiện ra, dường như có thể thông tới một thế giới thần dị khác.

Cố Trường Ca rất nhanh cất bước đi vào, hình bóng biến mất ở bên trong.

Từ sau khi thế giới bên trong diễn hóa thành vũ trụ, mảnh không gian đó đã phát sinh biến hóa cực lớn.

Thần sơn nguy nga, tiên đảo rực rỡ, rừng rậm cổ lão mênh mông mà cuồn cuộn trải dài vô biên vô hạn.

Tiên thụ, thần đằng vô số, giống như đã trải qua vô số kỷ nguyên, cổ lão và tang thương.

Tiên khí nồng đậm tràn ngập khắp nơi, ở chỗ sâu càng ẩn hiện cảnh tượng như là Thiên Đình cổ xưa.

Thiên khung rộng lớn, cung khuyết huy hoàng lộng lẫy, vô cùng bao la hùng vĩ.

Bốn cực của trời đất càng giống các trụ cột sừng sững giữa bầu trời và mặt đất.

Tia sáng màu vàng huy hoàng, đại đạo cầu vồng, chống đỡ trời cao không rơi xuống.

Sâu trong thiên địa, sao trời và nhật nguyệt lưu chuyển, thậm chí có thể thấy được từng vũ trụ cổ lão đang chuyển động, phát ra âm thanh hào hùng mà mênh mông.

Bất luận sinh linh nào bước vào trong đó đều sẽ bị nghiền thành tro tàn trong nháy mắt, thịt nát xương tan.

Kia là Thế Giới chi lực to lớn mà chân thực, siêu việt hơn bất kỳ cấp độ sức mạnh nào trên thế gian này.

Sau khi đi vào trong vũ trụ, Cố Trường Ca cũng không dừng lại, tâm niệm vừa động, lập tức xuất hiện trên một đỉnh núi.

Đỉnh núi rất bằng phẳng, có gió lạnh thổi tới từng trận.

Cách đó không xa có một căn phòng đơn giản được xây từ gỗ trúc, âm u thanh tịnh, rất khác biệt, đá xanh trôi nổi trong hư không hình thành bậc thang.

Gian phòng còn có một hàn đàm (hồ nước lạnh), thác nước màu bạc từ trên cao đổ xuống hồ, có bọt nước màu bạc bắn tung toé.

Từng con thần ngư cực kỳ hiếm thấy vẫy đuôi bơi lội trong hàn đàm.

Chúng nó lớn chừng bàn tay, tinh tế óng ánh, có khí huyết kinh người cuồn cuộn.

Tại chỗ xa hơn còn có dược điền, chuồng chim,...đủ các loại, cảnh tượng bình yên và tĩnh lặng, tựa như một đào viên đơn giản.

Tại một chỗ trên đỉnh núi còn có khối đá xanh đơn sơ, một gốc cây đào cũng không cao lắm.

Sau khi nhìn thấy một màn đấy, thần sắc của Cố Trường Ca có chút phức tạp.

"Sư…phụ….."

Dường như là cảm giác được hắn đến, trong căn phòng, một nữ tử mặc áo đỏ có chút ngạc nhiên đẩy cửa đi ra.

Nàng có dáng người cao gầy, tóc đen rủ xuống, mặt trắng như ngọc, trắng nõn tinh tế, linh hoạt kỳ ảo như ở trước mắt.

Trên gương mặt lớn chừng bàn tay điểm xuyết ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt tựa như ngọc thạch màu đen, lóe ra tia sáng động lòng người.

Giờ phút này, ống tay áo đã được nàng kéo lên, lộ ra cổ tay củ sen trắng muốt như tuyết không tì vết, đang xử lý một con gà rừng.

"Đây đều là do ngươi bố trí?"

Cố Trường Ca gật đầu, đảo mắt nhìn gian phòng, khối đá xanh và gốc cây đào kia, rồi mới lên tiếng hỏi thăm.

Ánh mắt thâm thúy của hắn dừng ở trên người Thiền Hồng Y, dường như muốn nhìn thấu nàng.

Thiền Hồng Y thấy vẻ mặt của Cố Trường Ca, dường như cho rằng mình chọc hắn không vui.

Nàng không khỏi lùi về phía sau, có chút bối rối giải thích, "Ta… Ta nghĩ tới lúc trước…. Trước kia ở cùng một chỗ với sư phụ chính là như vậy…."

Cố Trường Ca gật đầu, nói, "Ngươi rất có lòng."

Thấy Cố Trường Ca chưa trách tội bản thân, Thiền Hồng Y lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó như muốn lấy lòng, nàng đưa gà rừng đã được xử lý sạch sẽ cho Cố Trường Ca, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười vui vẻ, nói, "Sư phụ, Hồng Y muốn làm gà quay cho ngươi ăn."

"Ngươi học được những thứ này lúc nào?"

Cố Trường Ca đi tới, giơ tay lau đi vết tro nồi trên mũi nàng.

"Là…. Là đại thúc săn thú dưới chân núi dạy ta…."

Nghe vậy, Thiền Hồng Y bỗng nhiên có chút lo lắng, dường như sợ bị hắn quở trách.

"Vậy tại sao trước kia ngươi không nói cho ta biết hả?" Cố Trường Ca khẽ mỉm cười, véo cái mũi của nàng, hỏi.

"Sư phụ, ngươi chưa từng cho ta đi học những thứ vô dụng đấy."

"Ta…. sợ bị ngươi trách mắng...."

Thiền Hồng Y cụp mắt nhìn xuống, trên gương mặt xinh đẹp trắng muốt có một chút ửng hồng, lắp bắp giải thích.

"Hóa ra trong lòng ngươi, hình tượng của ta chính là như vậy?" Cố Trường Ca chợt cười khẽ một tiếng.

"Không…. Không không, trong lòng ta, sư phụ là người tốt nhất." Thiền Hồng Y vội vàng lắc đầu như trống bỏi.

"Thật sao? Vậy hôm nay ta phải nếm thử tay nghề của ngươi mới được."

Hắn khẽ cười, thần sắc ôn hòa.

"Vâng…. Vâng…."

Nàng vui vẻ ra mặt, nàng xoay người đi dựng hố lửa, góc áo bồng bềnh, thân hình cao gầy mà tinh tế.

Mái tóc đen bởi vì nghiêng đầu mà rơi rụng xuống bả vai càng khiến khuôn mặt trắng muốt hoàn mỹ thêm nổi bật, hiện giờ, vẻ đẹp của nàng đã vượt qua hai từ mỹ lệ, khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Hết chương 1240.
Bạn cần đăng nhập để bình luận