Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1843: Cổ Tổ

Chương 1843: Cổ Tổ

"Chủ thượng có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được phép quấy rầy hắn nghỉ ngơi."

Một thân ảnh khôi ngô mặc minh sắt chiến y xuất hiện, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt lạnh băng vô tình.

Sắc mặt của Già Cửu Nhi tái đi, nháy mắt mồ hôi lạnh đã chảy từ trên trán xuống, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cảm giác có một cỗ thần niệm đáng sợ đang bao phủ nàng.

Nếu như nàng dám tiến lên một bước thì nhất định thân ảnh khôi ngô đằng trước sẽ không chút lưu tình đập một chưởng xuống làm nàng hình thần câu diệt.

Đây chính là một Kẻ thành đạo thứ thiệt.

Cho dù là ở thượng giới có Kẻ thành đạo liên tiếp hiện thân thì hắn cũng vô song khó tìm được địch thủ, đủ để quét ngang một giới.

"Vâng... vâng..."

Già Cửu Nhi thấy thế thì không thể không run giọng lùi lại, nàng không dám khiêu khích một Kẻ thành đạo.

Nàng cũng không ngờ lúc tới Tuyệt Âm Thiên, Cố Trường Ca còn mang theo bên mình một thuộc hạ như thế.

Hơn nữa người này vậy mà lại không hề sợ hãi Tuyệt Âm khí tức bên trong Tuyệt Âm Thiên.

A Đại lạnh lùng đứng thẳng ở cửa cung điện, hắn nhìn Già Cửu Nhi lùi lại từng bước mà thần sắc trên mặt không thay đổi chút nào, phảng phất như đang nhìn sâu kiến hèn mọn.

Sắc mặt của Già Cửu Nhi biến hóa liên tục, có e ngại, có không cam lòng, cũng có hối hận.

Suy cho cùng vẫn tại nàng quá ra vẻ thanh cao, vốn dĩ cho rằng mình đối mặt với nhân vật như Cố Trường Ca không cần phải khúm núm cẩn thận, nhìn mặt đoán ý như những đệ tử hoàng tộc khác.

Nhưng đâu ngờ trong mắt Cố Trường Ca, thật ra nàng và những con sâu cái kiến tầm thường lại chẳng có gì khác biệt.

"Hy vọng đêm nay đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Sau khi thở sâu để cho bản thân bình tĩnh lại, Già Cửu Nhi dứt khoát đứng hầu trước cửa cung điện. Đến lúc đó nàng chỉ có thể giải thích cho Hoàng tỷ rằng Cố Trường Ca không muốn nàng đặt chân vào cung điện nửa bước.

Nàng không dám chọc giận Cố Trường Ca, sợ sẽ nhận phải họa sát sinh.

Với thực lực của Cố Trường Ca, nếu muốn lừa nàng để rời khỏi cung điện đi đâu đó thì căn bản không cần phí bất cứ công sức nào.

Làm như vậy chẳng qua là để đến lúc đó có thể cho Già Nam một lời giải thích thôi.

Trong cung điện, Cố Trường Ca cũng không để ý vẻ mặt của Già Cửu Nhi biến hóa ra sao, một tiểu nha đầu mà thôi, thật sự cho rằng mình sẽ để tâm tới nàng ầ?

"Chỗ sâu trong tộc thổ của Tuyệt Âm Hoàng Đình luôn có sương mù xám lượn lờ..."

Hắn khoanh chân ngồi trên giường, chỗ mi tâm tỏa ra từng tia sáng sâu thẳm âm u, một phương cung điện như đang tọa lạc trên đỉnh luân hồi đang từ từ hiện lên.

Đạo tắc đáng sợ đan xen khiến cho hư không trước mắt bắt đầu sụp đổ.

Tựa như khó mà dung nạp được tòa hồn cung khí tức này nên sắp bị áp vỡ thành tro tàn hư vô.

Vù!

Cánh cửa Khắc Hồn cung mở rộng, một tiểu nhân có dung mạo giống hệt Cố Trường Ca đi ra, đôi mắt sâu thẳm vô tình như thể đã gạt bỏ hết thảy tình cảm trên đời.

Ánh mắt của tiểu nhân rất lạnh nhạt, toát lên khí tức giá rét kinh khủng.

Ngay cả Kẻ thành đạo nhìn thấy cũng phải kinh hãi run sợ quỳ rạp xuống đất.

"Đi đi."

Cố Trường Ca nhìn nguyên thần của mình, lạnh nhạt mở miệng bảo.

Vù!

Ánh mắt lạnh lùng của tiểu nhân không hề thay đổi. Hắn cất bước, trong nháy mắt đã xé rách không gian trước mặt, thân ảnh nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.

Chỗ sâu nhất trong Tuyệt Âm Hoàng Đình chính là một vùng đất chết chóc phủ đầy sương mù.

Thiên địa u ám tối tăm lộ ra khí tức lạ kỳ.

Dường như tất cả ánh sáng và quy tắc ở đây đã đứt đoạn, tựa hồ đã bị một loại vật chất có thể nhìn thấy nào đó ngăn cách ở giữa, nó nuốt chửng hết thảy, chỉ để lại sự tối tăm và lạnh giá vĩnh hằng.

Một một luồng sương đều có vẻ cực kỳ nặng trĩu, không biết bị lực lượng nào đó thổi cho lay động, cứ vương vấn ở đây mà không tan đi.

"Tiếp dẫn vô số tuế nguyệt, nếu như ở chỗ khác thật sự có người thì vì sao mãi mà không đến vĩ độ chúng ta?"

Một tồn tại cực kỳ mục nát đang ngồi xếp bằng ở đây, nhìn cả người hắn rách tung tóe tựa như được ghép lại từ các sinh linh khác nhau.

Hắn đang lên tiếng, giọng nói bình thản vô tình, không hề bị ngoại vật ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân.

"Sử dụng đạo đài, nhóm ngọn lửa lên, hiện tại đây là chuyện duy nhất mà chúng ta có thể làm."

Một tồn tại khác mở miệng nói, đôi mắt lạnh nhạt tang thương, dường như trong đó đang có những viên đại tinh đang lưu chuyển ầm ầm, nó tạo nên thanh thế đáng sợ khiến cho quy tắc bốn phía đều bị nổ tung.

Thân là Lục đại cổ tổ của Tuyệt Âm Thiên, thời gian tại thế của bọn hắn thực sự quá cổ lão lâu dài.

Thậm chí có thể không khách khí nói rằng có bọn hắn trước thì mới có Tuyệt Âm Thiên.

Lai lịch của Tuyệt Âm Thiên vô cùng thần bí.

Trước kia khi tai họa bao phủ thượng giới, không có bất cứ cường giả nào tìm được vết tích và ghi chép có liên quan.

Bọn hắn đột nhiên xuất hiện mà không có bất cứ dấu hiệu nào, tựa như giáng xuống từ một vĩ độ thần bí không ai biết nào đó, ăn mòn toàn bộ chư thiên thượng giới và ngàn vạn thế giới cổ lão khác.

Đây là lực lượng rất kinh khủng và khó lường, ngay cả Kẻ thành đạo cũng không dám nhiễm phải.

Hết chương 1843.
Bạn cần đăng nhập để bình luận