Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2840. Đào mệnh

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Lần đầu tiên trong đời Sở Tiêu cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong, sắc mặt tái nhợt, khó nén nổi sự sợ hãi.
“Thiếu gia, ta có một món dị bảo mà lúc trước Quốc chủ đã ban tặng, có lẽ có thể ngăn cản được hắn một khoảng thời gian…”
“Vào lúc này, ngươi nghĩ hết mọi cách, vận dụng tất cả bảo vật có thể dùng đến, bỏ chạy về hướng Tiên Sở Hạo Thổ.”
Giờ phút này Phúc bá cũng đang chịu đựng uy áp khủng khiếp này, sắc mặt ngưng trọng, cả cơ thể cũng đang run rẩy.
Lão nhanh chóng truyền âm, thông báo với Sở Tiêu. Còn lão sẽ làm tốt mọi thứ, chuẩn bị liều mạng kìm chân Đế Khôn.
Chỉ là Sở Tiêu có thể bình yên sống sót được hay không, lão cũng không chắc.
Nghe nói như thế, vẻ mặt Sở Tiêu khó nén được nỗi sợ hãi, liên tục nói: “Phúc bá, dựa vào thực lực của ta, vốn không thể chạy trốn được bao xa. Coi như ta dùng phù dịch chuyển mà các tỷ tỷ cho ta, đoán chừng cũng sẽ nhanh chóng bị kẻ này đuổi theo.”
“Ngươi nhất định phải nghĩ ra cách, giúp ta kìm chân hắn. Ta không muốn chết ở đây đâu.”
“Chỉ cần ta còn sống, tương lai nhất định có thể báo thù cho ngươi. Thủ đoạn của phụ thân thông thiên, nhất định cũng có thể báo thù cho ngươi.”
Hắn chưa từng trải qua tuyệt cảnh nào như ngày hôm nay, trong lòng vô cùng sợ hãi, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Loại chuyện thế này không phải oan có đầu nợ có chủ ư, kết quả đối phương vậy mà lại tìm đến hắn để trả thù.
Phúc bá biết tính cách Sở Tiêu xưa nay vốn thế, nhưng giây phút lâm vào tuyệt cảnh thế này nghe hắn nói như thế vẫn không khỏi lạnh lòng.
So với Quốc chủ xưa giờ gặp nguy không loạn, có ơn tất báo, Sở Tiêu không hề giống với dòng dõi của hắn tí nào.
Chẳng qua lão cũng không nhiều lời, dù sao lão cũng chỉ là một lão nô.
Lão có thể có được mọi thứ như ngày hôm nay cũng toàn nhờ có Sở Cô Thành ban tặng. Hi sinh cái mạng già của lão cứu lấy con cái của chủ thì có là gì chứ?
“Thiếu gia, ngươi cứ yên tâm. Ta nhất định nghĩ cách giúp ngươi kéo dài thời gian.”
Phúc bá thở ra một hơi dài, sau đó nghiêm mặt lại.
Cơ thể với chiếc lưng hơi còng, trong nháy mắt cũng trở nên thẳng tắp, tóc bạc như châm, ánh mắt sáng ngời như đuốc.
Lão dợm bước, nhìn thẳng vào Đế Khôn, trong ống tay áo phồng lên như có tinh trần đầy trời hội tụ vào, lập tức xông vào đối thủ.
“Không tự lượng sức.”
Đế Khôn đứng sừng sững giữa thiên địa, dường như đã biết trước ý đồ của Phúc bá, nở nụ cười lạnh lẽo xem thường, cùng lúc đó cũng đánh ra một chưởng.
Ầm đùng!
Trong chớp mắt đó, cả một vùng vũ trụ đều chấn động kịch liệt, tỷ vạn quy tắc trật tự va chạm vào nhau, tinh không gần như sắp sụp xuống.
Tất cả tu hành giả và sinh linh Tử Quy thành chỉ cảm thấy như nhục thân sắp sụp đổ.
Khí tức từ cuộc chiến giữa hai vị Đạo cảnh kinh khủng đến cỡ nào, dù chỉ là một đợt dư chấn cũng đủ để xé rách bầu trời.
Mà nhân cơ hội này, Sở Tiêu cắn răng, tế ra một miếng ngọc phù cổ xưa tỏa ra ánh sáng lấp lánh, phá toái hư không, muốn rời đi.
“Thiếu gia, ngươi đừng bỏ rơi ta.”
Sở Tiểu Nhị là con chó săn mà Sở Tiêu xem trọng nhất, giờ phút này vẻ mặt đã xanh mét, đầy sợ hãi, bị Sở Tiêu bỏ lại ở nơi đây.
Sở Tiêu quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt cũng có một phần do dự.
Nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt hắn đã bị sự kinh hoảng và sợ hãi vì cái chết sắp ập đến lấp đầy.
Đồ vật bảo mệnh trên người hắn tuy nhiều, nhưng khi đối mặt với một cường giả Đạo cảnh mạnh khủng khiếp thì hoàn toàn chẳng ích gì.
Nếu còn dẫn theo Sở Tiêu Nhị sẽ chỉ lãng phí thêm nhiều thời gian và tinh lực của hắn.
“Ta không thể lãng phí thêm thời gian mà Phúc bá đã liều mạng để trì hoãn vào ngươi được.”
“Nhưng sau này ta sẽ nghĩ cách để báo thù cho ngươi.”
Ánh mắt Sở Tiêu trở nên quả quyết, hư không trước mắt trở nên mơ hồ, bóng dáng lập tức biến mất, không thèm quan tâm đến Sở Tiểu Nhị đang tràn đầy tuyệt vọng.
Cảnh tượng này rơi vào mắt vô số tu hành giả và sinh linh Tử Quy thành, rất nhiều người đều tỏ vẻ thật không biết xấu hổ.
Nhưng nghĩ đến việc đây là lúc liên quan đến tính mạng, hình như cũng không có gì sai. Trước đó, lúc ở Lâm Thủy Hiên, Sở Tiêu cũng bởi vì đã tế ra một món cấm khí khủng bố, khiến rất nhiều đệ tử đại giáo vô tội chết thảm.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, trái lại còn khiến trong lòng rất nhiều người mừng thầm, cảm thấy đây là nhân quả, báo ứng xác đáng.
“Nói đi nói lại, vị Thái tử Yêu Đình đến trả thù này thực lực thâm sâu khó lường. Vị thiếu gia Tiên Sở Hạo Thổ kia chỉ e thập tử vô sinh rồi.”
Ánh mắt của rất nhiều tu hành giả đều sáng rực, không cho rằng Sở Tiêu có nhiều cơ hội chạy thoát.
Cuộc giao chiến giữa Phúc bá và Đế Khôn rất nhanh đã làm liên lụy đến toàn bộ Nam Hoang Cổ Vực. Hiện thân ở bên ngoài chiến trận, pháp thân của hai người đã vượt qua ức vạn trượng, trường hà tuế nguyệt bốc hơi, hóa thành mảnh vỡ, nằm vờn quanh người.
Bọn họ đúng thật đã sánh ngang cùng vũ trụ, giết chóc nhau ở nơi đó.
Ở nơi cuối cùng trời đất như vang lên tiếng sấm chớp nặng nề, nghìn tỷ trật tự thần liên hiển hiện. Kia là nghìn tỷ loại đạo pháp chí cường đang diễn dịch và thuyên dịch.
Chúng như vô số lá liễu dài mỏng bay múa xen lẫn vào nhau, đủ để cắt đứt thời không, vạch phá vận mệnh, chiếu rọi thiên khung đen nhánh trở nên chói lọi oánh ánh một vùng.
Cuối cùng tất cả mọi người dường như cũng nghe thấy tiếng Kim Ô gáy lên, vang vọng vạn cổ chư thiên, ẩn chứa uy lực đại đạo vô thượng, tạo nên gợn sóng đại đạo khuếch tán không thể xóa bỏ.
Sau đó, một bóng người đẫm máu rơi xuống, màu máu nhuốm đỏ hơn phân nửa mảnh vũ trụ, rơi xuống một vùng đất nguyên thủy của Nam Hoang Cổ Vực, không biết sống chết.
Hết chương 2840.
Bạn cần đăng nhập để bình luận