Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3710. Ta không phải viễn tổ



Chương 3710. Ta không phải viễn tổ




Rất nhiều tồn tại cổ lão của Cố tộc đều nhìn chăm chú vào bên trong, căng thẳng và chờ mong.
Ngay cả nhất tổ bình thường vui buồn không lộ, cho dù thái sơn có sụp xuống trước mặt cũng không biến sắc cũng phải nhìn chăm chăm, bàn tay siết chặt trong tay áo.
Ánh mắt của Cố Vô Vọng lại càng phức tạp. Lão chờ đợi ở Đạo Xương chân giới lâu như vậy chính là chờ chân linh của viễn tổ trở về, nhưng ai ngờ lại bỏ lỡ như vậy.
Cố Tiên Nhi thật sự là chân linh của viễn tổ sao?
Ở chỗ sâu nhất của thời không loạn lưu, một nữ tử băng cơ ngọc cốt, thoát tục như tiên nữ đang ngồi xếp bằng. Nàng mặc một bộ váy tiên tay rộng, ngũ quan tinh xảo như vẽ, mái tóc xanh như suối xõa tung trước ngực, trên người không có bất kỳ trang sức nào, nhìn rất đơn giản nhưng lại khó mà che giấu được sự thanh lãnh bẩm sinh.
Trên đỉnh đầu của nàng, một luồng tử khí hồng mông mông lung chìm nổi, hóa thành một gốc tiểu thụ hồng mông. Mỗi một phiến lá dường như ẩn chứa hết thảy chân tướng kỳ diệu, phun ra nuốt vào từng sợi khí hồng mông.
Đối diện nàng cũng có một bóng người ngồi xếp bằng, nhưng rất mơ hồ, được một loại sương mù không cách nào nói rõ bao phủ, chung quanh là mảnh vỡ nhân quả, lúc chìm lúc nổi, lại càng bát ngát mênh mông.
Điểm khác biệt chính là, đỉnh đầu bóng người mơ hồ này có một mặt kính óng ánh hiển hòa, trong đó dường như có thể chiếu rọi hết thảy vận mệnh chúng sinh, hết thảy quá khứ, tương lai. Theo tiểu thụ hồng mông phun ra nuốt vào, bóng người mơ hồ này cũng dần dần tiêu tán, biến thành một luồng sương mù hỗn độn đủ màu sắc quấn quanh tiểu thụ hồng mông, sau đó cô đọng thành hình thức ban đầu của đạo quả.
“Ta là ta…”
“Ngươi là ngươi, ta không phải viễn tổ Cố gia.”
Nữ tử vẫn luôn ngồi xếp bằng mở mắt, khí tức trên người nàng đang thay đổi. Khi thì như Đạo cảnh, khi thì vượt qua Đạo cảnh, thâm thúy mênh mông giống như giang hà biển cả.
Thân ảnh mơ hồ đối diện nàng cũng không có bất kỳ động tĩnh nào truyền ra, chỉ bình tĩnh đối mặt. Trên người hai người đều có khí tức đồng nguyên.
“Ta là ngươi, ngươi là ta, chúng ta vốn là một người, điều này chưa bao giờ thay đổi, cũng sẽ không thay đổi, chỉ là ngươi còn chưa rõ.”
Bóng người mơ hồ lên tiếng. Từng sợi sương mù phun trào, biến thành khí lưu quấn quanh tiểu thụ hồng mông.
Khi bóng người nói xong câu nói này, nàng dần dần phai nhạt, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Cố Tiên Nhi nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi rơi vào trầm tư.
Thật ra, khi trở lại Cố tộc của Cửu Thiên Chi Địa, nàng mơ hồ đã có chút suy đoán. Bất kỳ ai cũng đều cực kỳ tôn kính nàng. Thái độ đó hoàn toàn không giống với đối đãi thành viên bình thường trong tộc.
Nhưng không ai nói gì với nàng.
Nàng cũng không nghĩ đến mình lại là chân linh của viễn tổ Cố gia.
Dựa vào sức của một mình mình mà cứu vớt thương sinh vạn linh?
“Ta chính là ta, ta không phải viễn tổ Cố gia.”
Cố Tiên Nhi nắm chặt tay, trong lòng vô cùng kiên định. Nàng không muốn trở thành bất cứ kẻ nào. Nàng chính là nàng.
Chân linh của viễn tổ Cố gia thì như thế nào, còn không phải ý chí của nàng sao?
“Bất luận là ai cũng không thể dao động được ta. Tu hành bên trong thời không loạn lưu không chỉ giúp ta thành công ngưng tụ đạo chủng, đột phá đạo cảnh, thậm chí còn hấp thu được nhân quả bản nguyên của viễn tổ Cố gia bị tiêu tán, sớm để Thiên Suy Kiếp giáng xuống.”
Nàng không vì chuyện này mà dao động ý niệm trong lòng, rất nhanh ổn định lại suy nghĩ, sắp xếp lại những thay đổi trong khoảng thời gian này.
Thay đổi lớn nhất chính là tu vi của nàng. Đạo cảnh cửu kiếp phân ra thành Hư đạo, Chân đạo, Tổ đạo. Bây giờ nàng đã có thực lực Hư Đạo cảnh đỉnh phong, cũng là trình độ vượt qua ba lần Thiên Suy Kiếp.
Thời không loạn lưu này đúng là thần kỳ. Vốn dĩ ở ngoại giới phải rất lâu mới có thể đạt tới trình độ này, nhưng ở nơi này, nàng chỉ tốn một khoảng thời gian ngắn đã ổn định được tu vi của mình.
Ngoài ra, thân phận viễn tổ Cố gia khiến cho nàng có chút không cách nào thích ứng, khó mà tiếp nhận.
Cố Tiên Nhi chậm rãi bước ra từ trong cánh cửa. Bất luận nhất tổ hay là tiên tổ Cố tộc Đạo Xương chân giới Cố Vô Vọng đều nhìn nàng chằm chằm.
“Viễn tổ?”
Nhất tổ cảm ứng thay đổi khí tức trên người nàng, thử thăm dò một câu.
Cố Tiên Nhi nhướng mày nói: “Ta không phải viễn tổ Cố gia.”
Nhưng nhất tổ nghe xong, ánh mắt vẫn mang theo sự chấp nhất và sùng kính: “Khí tức không thay đổi, ngài chính là viễn tổ.”
Những lão tổ còn lại của Cố gia nghe xong, cùng nhau quỳ gối: “Xin chào viễn tổ.”
Ngay cả Cố Vô Vọng cũng giống như vậy. Khi còn ở Đạo Xương chân giới, Cố Tiên Nhi chỉ là một hậu bối, nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác biệt. Nàng chính là người đã sáng lập ra toàn bộ Cố gia.
Cố Tiên Nhi không biết giải thích như thế nào. Mặc dù nàng biết một số ký ức của viễn tổ Cố gia nhưng những ký ức này không cách nào ảnh hưởng đến bản tâm của nàng. Nàng cùng lắm cũng chỉ được xem là người kế nhiệm.
Nếu cứ coi nàng là viễn tổ Cố gia chuyển thế chẳng khác nào quá gượng ép.
“Chúng ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc viễn tổ một ngày nào đó sẽ trở về. Thiên địa gặp đại biến chính là thời cơ.” Nhất tổ Cố gia sùng kính nói… Hết chương 3710.



Bạn cần đăng nhập để bình luận