Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 715: Có khổ mà không nói được!

Chương 715: Có khổ mà không nói được!

Ẩn thế Vương gia tự nhiên không so được với ẩn thế Cơ tộc, nhưng ở trước Chu Tước cổ tộc, nó vẫn là quái vật khổng lồ, khó mà trêu chọc.

Trong lòng Vương Tiêu có ngạo khí, xem thường Chu Tước cổ quốc cũng rất bình thường, mà lần này Vương Tiêu xuống núi tới đây, nguyên nhân cũng bởi vì Cơ Thanh Huyên.

Điểm này Sở Hạo rất rõ.

Bất quá bởi vì hắn là đại sư huynh nên Vương Tiêu có chút thu liễm.

"Hạo nhi Hạo nhi…"

Lúc này, trên đường phố ở Hoàng Thành, Chu Tước quốc chủ mặc tước bào, dẫn theo một đám đại thần đang chạy tới đây, rất là kích động, hưng phấn.

"Phụ hoàng."

Sở Hạo cũng nở nụ cười, nhanh chóng nghênh đón.

"Hoàng đế phàm nhân mà thôi...” Vương Tiêu bĩu môi, trong lòng khinh thường.

"Thật sự cho rằng lời này của ngươi, đại sư huynh không nghe thấy sao?

Cơ Thanh Huyên nhíu mày, thần sắc có vẻ rất băng lãnh, "Ngu xuẩn."

Vương Tiêu vội vàng lộ ra ý cười xòa, "Đại sư huynh sẽ không để ý, dù sao sư tôn của đại sư huynh lần này muốn đảm nhiệm Tử Phủ, còn cần Vương gia ta ủng hộ, đại sư huynh sẽ nhắm một mắt, mở một mắt mà thôi.”

Nghe nói như thế, Cơ Thanh Huyên lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không nói thêm cái gì.

Ầm ầm!

Lúc này, đột nhiên có âm thanh kinh khủng vang lên, từ trong không trung truyền đến!

"Có cỗ chiến thuyền đang hướng tới nơi này…”

Ánh mắt của Cơ Thanh Huyên khẽ động, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong chân trời xa xa xuất hiện hư ảnh che khuất bầu trời, đang hạ xuống phía Chu Tước cổ quốc.

Thanh thế này rất là kinh người, xuyên qua thiên khung, khiến rất nhiều tu sĩ và sinh linh của Chu Tước cổ quốc đều vô cùng kinh ngạc.

Mà đám người Chu Tước quốc chủ đang ôn chuyện với Sở Hạo khuôn mặt trở nên vui mừng.

"Phụ hoàng đây là....?"

Sở Hạo thoáng có chút kinh ngạc, ánh mắt cũng nhìn sang, chú ý tới ngọn cờ đang bay phấp phới trên cỗ chiến thuyền.

Hai chữ "Chân Tiên" hùng vĩ và cổ điển, mở rộng trong không trung, lộ ra một cỗ khí tức cổ lão tang thương.

Sự tồn tại của Chân Tiên thư viện, ở thượng giới cơ hồ không ai không biết, không người không hay.

Sở Hạo tự nhiên cũng không ngoại lệ, cho nên hắn không khỏi có chút hiếu kì, theo đạo lý thì loại địa phương như Chu Tước cổ quốc này, sao Chân Tiên thư viện chú ý đến?

"Hẳn là đám thiên kiêu của Chân Tiên thư viện đều đến."

Chu Tước quốc chủ giải thích nói, "Lần này phát sinh Tuyệt Âm chi họa, sau khi Chân Tiên thư viện nghe thấy liền điều động đệ tử đến đây, nói muốn ngăn cản trận tai hoạ này."

Thì ra là thế, cho nên đây kỳ thật chính là một lần thí luyện của Chân Tiên thư viện? Đối với Chân Tiên thư viện mà nói, tác dụng duy nhất của trận tai họa này chính là ma luyện đệ tử. Sống chết của Chu Tước cổ quốc với bọn họ mà nói, không có gì quan trọng cả.

Mày của Sở Hạo không khỏi nhăn lại, vốn còn chút hiếu kỳ, nhưng giờ phút này chỉ còn lại ác cảm.

Dù sao Chân Tiên thư viện cao cao tại thượng, xa vời vời.

Thiên kiêu tu hành ở trong đó, đều là bối cảnh bất phàm, cho dù tùy tiện đi ra một tên đệ tử ngoại môn cũng tuyệt đối không phải là người mà Chu Tước cổ quốc có thể đắc tội.

Cho nên lần thí luyện này, mặc dù nghe giống như là đang cân nhắc cho Chu Tước cổ quốc, giải quyết Tuyệt Âm tai họa.

Nhưng nếu như mấy thiên kiêu xảy ra chuyện ở đây, thế lực phía sau bọn hắn không dám nói những thứ này với Chân Tiên thư viện.

Cuối cùng thì kết quả sẽ chỉ đổ tội cho Chu Tước cổ quốc, coi như Tuyệt Âm chi họa đã giải quyết hết, Chu Tước cổ quốc cũng tuyệt đối sẽ không dễ chịu.

Càng đừng nói đám thiên kiêu kia khi gặp nguy hiểm liền có thể rời khỏi, nhưng Chu Tước cổ quốc thì lại không thể, ngược lại còn phải phân tán tinh lực để bảo vệ cho bọn hắn.

Cân nhắc đến những nguyên nhân này, Sở Hạo cảm thấy đám thiên kiêu này đến đây chính là gây thêm phiền phức, thân phận của bọn hắn tôn quý, Chu Tước cổ quốc còn phải cẩn thận từng li từng tí chịu trách nhiệm.

"Thật đúng là có khổ mà không nói được."

Sở Hạo than nhẹ một tiếng, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của phụ hoàng, hắn cũng hiểu rõ mọi chuyện không phải là do Chu Tước cổ quốc quyết định.

"Chân Tiên…"

"Kì quái."

Mày Cơ Thanh Huyên nhíu chặt, chẳng biết tại sao lúc nàng thấy cỗ chiến thuyền kiên liền sinh ra cảm giác kì lạ.

Một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu truyền từ trong huyết mạch.

Phảng phất nơi đó có người rất quan trọng với nàng.

"Lẽ nào là thiên kiêu thế hệ này của Chân Tiên thư viện, thế mà đến loại địa phương như Chu Tước cổ quốc để thí luyện?”

Vương Tiêu cũng là chú ý tới cỗ chiến thuyền cổ lão và to lớn, bao trùm hỗn độn khí, rất là kinh ngạc.

Dựa vào thân phận của hắn, tiến vào Chân Tiên thư viện cũng không khó khăn.

Nhưng địa phương mà hắn tu hành là một đạo thống cổ lão tên là Thái Thượng động thiên.

Thái Thượng động thiên rất là thần bí, cơ hồ không có thu đệ tử bên ngoài, đều là người có duyên mới đến đó.

Thậm chí ngay cả chỗ của động thiên cũng rất là thần bí, có rất ít người có thể tìm được.

Vương Tiêu vốn không có tư cách tiến vào Thái Thượng động thiên.

Nhưng một vị tộc nhân của ẩn thế Vương gia từng phạm vào sai lầm lớn, lưu vong bên ngoài, chẳng biết tại sao, lắc mình biến hoá, trở thành một vị trưởng lão cực kì có quyền thế trong Thái Thượng động thiên.

Mà tâm nguyện lớn nhất của vị tộc nhân kia, chính là có thể quay về Vương gia.

Bởi vì nguyên nhân này nên ẩn thế Vương gia liền đồng ý để hắn quay về gia phả, Vương Tiêu tự nhiên có thể bái nhập vào trong đó.

Hết chương 715.
Bạn cần đăng nhập để bình luận