Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 617: Tất cả đều phải chết

Chương 617: Tất cả đều phải chết

"Đều nói ta bị oan uổng, ta không phải người thừa kế ma công, vì sao các ngươi đều không tin ta”

"Doanh Ngọc ngươi cũng như vậy sao?"

Thần sắc của Doanh Sương vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm Doanh Ngọc bên trong đám người Thiên Hoàng sơn.

Ngay cả muội muội cũng không tin hắn, cảm thấy hắn là người thừa kế ma công.

Điều này để cho trong lòng hắn tan nát, thất vọng, phát lạnh.

"Đã như thế rồi sao ca ca còn chấp mê bất ngộ, ngươi thật sự tính kéo cả Thiên Hoàng sơn xuống nước sao?”

"Sớm biết có hôm nay, tại sao khi đó ngươi lại lựa chọn như thế?”

Thần sắc của Doanh Ngọc tràn đầy thống khổ, mang theo giãy dụa, khổ sở, thương tiếc, xoắn xuýt.

Nàng nghĩ tới một ngày sẽ như vậy, nhưng luôn hi vọng ngày đó sẽ không đến.

Nhưng sự thật để cho nội tâm của nàng mờ mịt, không biết làm sao bây giờ.

"Ha ha, ngươi từng coi ta là ca ca, vậy mà giờ lại hoài nghi ta...”

Nghe được lời nói này của Doanh Ngọc, thần sắc của Doanh Sương đột nhiên lạnh lùng đi.

Nắm chặt tay, thân thể phát run.

Nhưng trên thực tế, trong lòng của hắn phẫn nộ, biệt khuất, sợ hãi đến cực điểm.

Doanh Ngọc không tin hắn, có ý nghĩa là sau lưng hắn không còn viện trợ, để hắn đối mặt với tất cả kẻ thù.

Lúc này, hắn tình nguyện trở về nuôi ngựa, cũng không muốn gặp chuyện như vậy.

Oanh!

Giờ khắc này, chuông vàng trên đỉnh đầu Doanh Sương đột nhiên bộc phát quang hoa dị thường sáng chói, trăm hào quang màu vàng lượn lờ.

Uy áp đáng sợ quét sạch trên trời dưới đất làm cho vô số tu sĩ biến sắc hoảng sợ.

Cho dù là tu sĩ khác ở Tuyệt Âm chiến trường, cũng cảm thấy một loại bất an sợ hãi, phát ra từ linh hồn, không nhịn được mà muốn quỳ phục dưới nó.

"Hắn định giết tất cả chúng ta.”

"Liều mạng với hắn, người thừa kế ma công ai ai cũng có thể tiêu diệt!”

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Doanh Sương, thần sắc đủ loại sát ý và hận ý.

Lúc này, biết rõ không phải là đối thủ của Doanh Sương, nhưng bọn hắn lại không sợ chút nào, chuẩn bị tiến lên chém giết với hắn.

Doanh Sương thật sự là quá huênh hoang, vừa rồi ở trước mặt tất cả mọi người, cường thế triệu hồi ra binh khí này, giết chết một vị Chí Thánh.

"Ca ca, ta thật sự không muốn giao thủ với ngươi, đừng quên chuông vàng ta cũng có.”

Âm thanh của Doanh Ngọc xen lẫn lạnh lùng và thống khổ, vang vọng ở trong thiên địa.

Ông! !

Sau một khắc, thấy ở vị trí mi tâm của nàng, hiện ra một mảng lớn quang hoa dị thường sáng chói, trong đó có khí tức cường đại tỏa ra.

Hư ảnh kinh khủng đột nhiên ngưng tụ dưới vòm trời.

Đó cũng là một chuông cổ hoàng kim, giống y hệt của Doanh Sương, cũng là do Doanh Thiên Hoàng luyện chế.

Chỉ là Doanh Ngọc lấy bí pháp thôi động, kỳ thật cũng không phải chủ động khôi phục.

Uy lực so với chuông cổ trên đầu Doanh Sương có khác biệt về bản chất.

"Ngươi cũng muốn tới giết ta?"

"Vì sao đã nói như thế rồi ngươi vẫn không tin ta?”

Thấy hành động này của Doanh Ngọc, Doanh Sương ngây ngẩn cả người, con mắt gắt gao trừng lớn.

Thần sắc ngược lại là trở nên có chút khó tin, tựa hồ không muốn tin tưởng Doanh Ngọc vậy mà lại ra tay với hắn.

"Ngươi đã giết rất nhiều người, mau dừng tay lại."

Âm thanh của Doanh Ngọc mang theo chút thương tiếc, giãy dụa.

Nói xong đỉnh đầu nàng tỏa ra hào quang sáng chói.

Thấy vậy, Doanh Sương cũng tự biết nhiều lời vô ích, nỗi oan ức này hắn không còn lời nào để nói, cũng không giải thích được.

Lúc này biệp pháp duy nhất mà hắn có thể làm chính là sống sót!

Mà rất nhanh, hai chuông cổ bắt đầu giao chiến trên không trung, sức chấn động như biển cả sôi trào, cảnh tượng vô cùng dọa người, giống như muốn đánh nát bầu trời.

Thần quang của quy tắc trật tự vô cùng kinh khủng hỗn loạn, ở nơi đó diễn hóa ra cảnh tượng kinh người.

Ngay cả một chút tinh tú ở ngoại vực cũng bị loại thần quang này xẹt qua, sau đó bị chém rớt xuống, hóa thành bột mịn giữa không trung.

Sương mù hỗn độn từ ngoại vực bao phủ tất cả, rất nhiều sinh linh né tránh, không trực tiếp mất mạng dưới ba động này.

Như vị Chí Thánh trước đó, ngay cả kêu cũng chưa kêu xong liền đã mất mạng.

Nhất thời nơi này liền trở thành một tràng cảnh luyện ngục trần gian.

Rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi đang đi tới đây, nhưng giữa đường bị thần quang bộc phát quét trúng, trong nháy mắt nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ.

"Mau trốn đi, Doanh hoàng tử điên rồi, hắn muốn giết tất cả mọi người."

"Mau trở về trong tộc bẩm báo, người thừa kế ma công hiện thế, hắn muốn giết tất cả mọi người!”

Tất cả mọi người hoảng sợ, không ngừng tìm chỗ chốn thoát,vô cùng tuyệt vọng, hoảng sợ, phẫn nộ.

Theo hành động này, Doanh hoàng tử thật sự tính đuổi cùng giết tận, giết tất cả mọi người ở đây.

Chỉ sợ từ hôm nay trở đi, thế gian này sẽ không còn chỗ để cho hắn yên thân.

Cho nên nghĩ tới những điều này, Doanh hoàng tử mới dự định ngay tại lúc này kéo theo mọi người chôn cùng một chỗ.

"Không tốt, chúng ta cũng mau trốn đi, Doanh hoàng tử dự định đập nồi dìm thuyền, coi như muốn chết, cũng muốn kéo chúng ta xuống!"

Thần sắc của đám người Vương Vô Song, Diệp Lang Thiên khẽ biến.

Mặc dù phía sau bọn họ có Thái Cổ Diệp tộc, Trường Sinh Vương gia, nhưng cũng không có thủ đoạn kinh khủng như Doanh hoàng tử.

Chí Tôn khí, đó là đồ vật mà người bình thường có thể cầm giữ sao?

Lúc này không chạy, sẽ chỉ giống như những người khác chết ở đây.

Ông! !

Nhưng sau một khắc, giữa thiên địa bỗng nhiên truyền đến ba động kỳ dị, điều này khiến cho vẻ mặt của mọi người đều biến hóa, cảm nhận được một cỗ lực lượng quỷ dị, bao phủ khắp nơi.

"Khặc khặc ta liền xem, ai dám trốn!"

"Coi như Thiên Vương lão tử hiện thân, cũng không ai có thể cứu được các ngươi!"

"Hôm nay tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này, từ cổ chí kim, cho tới bây giờ đều là chúng ta bị người truy sát.”

"Không ngờ còn có một ngày như vậy, thật đúng là phong thủy luân chuyển, truyền nhân thế hệ này ngược lại là có khí phách.

Hết chương 617.
Bạn cần đăng nhập để bình luận