Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 779: Thần Hoàng Tử chiến Doanh Hoàng Tử

Chương 779: Thần Hoàng Tử chiến Doanh Hoàng Tử

Gần đây người kế thừa ma công cẩn thận như vậy, tại sao lại lựa chọn thời điểm dễ bị bại lộ nhất này để động thủ?

"Vậy mới nói là hắn cố ý ư?"

Lúc này, Doanh Ngọc cũng cảm thấy một luồng hơi lạnh từ chạy dọc sống lưng, làm nàng không chịu được run lên.

"Sau đó hắn thừa cơ hội này để thu hút sự chú ý của tất cả thiên kiêu. Thậm chí lúc ấy hắn còn khẩu xuất cuồng ngôn khiến Trường Ca sư huynh đi tới đây."

"Mục đích của hắn chính là muốn mấy người Trường Ca sư huynh chú ý tới hắn. Chắc hẳn hắn cũng đã nghe đến việc Trường Ca sư huynh và đám Thần Hoàng Tử chạy tới. Lúc này nơi đây lại không có trưởng lão tọa trấn."

"Hiện tại, ngay cả Chí Tôn Khí của Trường Ca sư huynh cũng bị hắn lưu lại ngoài Tuyệt Âm chi địa!"

Doãn Mi gật đầu, nói đến đây sắc mặt càng trắng bệch, thân hình mảnh mai càng run rẩy hơn, nước mắt như chỉ trực trào ra khóe mi.

"Trường Ca sư huynh chắc chắn không thể xảy ra chuyện! Sư huynh vì ta nên mới xông vào đó."

Nhìn thấy nàng ta tình ý đậm sâu, sắc mặt của bọn Doanh Ngọc kịch biến, cũng yên lặng xuống.

"Nói như vậy, tất cả chuyện này thật ra đều là cái bẫy của người kế thừa ma công. Mục đích của hắn chính là dẫn dụ tất cả mọi người tới, dù sao phía sau hắn cũng còn có một tổ chức những người kế thừa ma công khổng lồ."

Có thiên kiêu nói với âm thanh khô khốc, sợ đến dựng tóc gáy.

Lúc này, rất nhiều người đã kịp lấy lại bình tình. Vì sao lúc ấy Doanh Sương chạy trốn thẳng một mạch, không hề đánh trả, là bởi vì hắn kém sao?

Vậy khẳng định là không. Chắc chắn là vì muốn dụ bọn Thần Hoàng Tử và Kim Thiền Phật Tử tới nơi này.

"Người kế thừa ma công thật sự đã quá cuồng vọng, lại dám giăng bẫy dẫn dụ tất cả mọi người đến đây."

"Phải chăng hắn định lừa giết hết tất cả thiên kiêu ư?"

"Đây nhất định là cái bẫy mà người thừa kế ma công đã sớm lên kế hoạch để phản kích lại!"

Nghĩ tới đây, có người nhịn không được mà rùng mình một cái, trên mặt đã không còn chút huyết sắc nào.

"Lần này, mấy người bọn Trường Ca thiếu chủ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Người kế thừa ma công đã dám tính kế vậy thì rõ ràng hắn đã nắm chắc phần thắng."

"Không được, phải thông báo chuyện này cho thư viện. Nếu như không có các trưởng lão đến thì e là chúng ta đi vào cũng vô dụng!"

Rất nhiều thiên kiêu yên lặng xuống, nhưng lại không người nào dám bắt đầu tiến về phía trong lớp sương mù xám kia.

"Ta muốn đi tìm Trường Ca sư huynh. Lần trước vì cứu ta mà sư huynh đã giao đấu với người kế thừa ma công khiến bản nguyên bị đả thương."

Nói rồi Doãn Mi muốn đi vào trong đó, đuổi theo bước chân của Cố Trường Ca.

"Ngươi không thể đi!"

Doanh Ngọc nhướng mày, giữ chặt lấy Doãn Mi, âm thanh lạnh lẽo cứng rắn nói: "Dựa vào thực lực của ngươi mà đi vào thì khác nào thêm phiền phức cho Trường Ca đạo huynh?"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Nếu Trường Ca sư huynh xảy ra chuyện gì thì ta cũng sẽ đi theo." Doãn Mi cuống đến phát khóc, khóe mắt đỏ ửng, chín cái đuôi cáo trắng như tuyết sau lưng cũng như bị mất đi ánh sáng.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều thiên kiêu yên lặng lại.

Không ít người cảm thán trong lòng. Lần trước, ở trong Tiên Cổ đại lục, Doãn Mi được Cố Trường Ca cứu từ tay người kế thừa ma công, chắc rằng từ đó sau khi nàng đã tự hứa với bản thân.

Điều này làm cho bọn họ ai nấy đều hâm mộ, cảm khái. Thế nhưng cũng không ai dám tùy tiện vào trong.

"Lúc này, chỉ có thể chờ đợi trưởng lão ở thư viện chạy đến." Có thiên kiêu yên lặng một lát rồi thở dài nói.

"Trường Ca thiếu chủ và đám người của Thần Hoàng Tử đều không phải là hạng đơn giản. Chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."

Không ít Tuyệt Âm sinh linh từ làn sương mù xám ngập trời kia đánh tới.

Thế nhưng bọn chúng còn chưa kịp tới gần Cố Trường Ca một thước đã bị hắn bắt được. Hư không đổ sụp, một đại chưởng ấn đáng sợ xuất hiện, trong phạm vị mười dặm, tất cả đều bị chôn vùi.

Nếu nói trong phạm vi này thì thật ra đều là vận dùng quy tắc hư không.

Rất nhiều Tuyệt Âm sinh linh còn chưa tới kịp tới gần phạm vi này đã nổ tung, chỉ nghe thấy tiếng “phốc phốc” rồi lập tức sụp đổ, hình thần câu diệt.

"Bây giờ chắc là Doanh Sương đã trốn vào đám đông."

"Thần Hoàng Tử và Kim Thiền Phật Tử đang đuổi theo hắn nhưng lại chia thành hai hướng khác nhau. Thế là thời điểm lại tạm tha cho hắn lần nữa."

Khóe miệng của Cố Trường Ca mang theo nụ cười như có như không, nhàn nhã tự nhiên, không chút hoang mang, cất bước đi vào trong hư không.

Dưới chân hắn xen lẫn những đại đạo lạc ấn. Hắn nhanh chóng đi thật xa đến nơi tận cùng thế giới.

Hắn hơi nhíu mắt lại. Tất cả quy tắc trong thiên địa và khí tức xung quanh đều nằm trong tầm mắt của hắn, không sót một thứ gì.

Đương nhiên, tung tích của Thần Hoàng Tử và Kim Thiền Phật Tử cũng như thế.

"Doanh Sương, ngươi đứng lại đó cho ta!"

"Đến lúc này người còn muốn trốn đi đâu?"

Phía bên kia, trong chỗ sâu tràn ngập sương mù xám. Một trận đại chiến đang bộc phát.

Rất nhiều đỉnh núi từng bị nổ đến nát ra đã sớm phong hóa thành khô kiệt, ba động khuếch tán đến đáng sợ, từng đạo phù văn thần thông xen lẫn tràn ngập ở đây, xẹt qua bát phương, vô cùng chói lọi.

Thần Hoàng Tử gầm lên, điều khiển Tứ Linh Chiến Xa chạy tới nơi này, lực lưỡng oai hùng, đến cả sợi tóc cũng sáng chói mắt như thiêu đốt.

Hắn hướng về Doanh Sương đang xuất thủ phía trước, chiêu thức đại khai đại hợp, vô cùng lăng lệ cường thế.

Một quyền đã đánh xuyên qua, phù văn quanh người chói lọi như một ngọn lửa, bầu trời ù ù nổ vang, giống như một mặt trời khổng lồ bị thôi động.

Loại sức mạnh này đã không còn đơn giản là chiêu thức Thánh Cảnh, mà mang tính công phạt cực hạn!

Giờ khắc này, hắn giống như một thần linh tuổi trẻ, bên cạnh hắn có rất nhiều hư ảnh vờn quanh, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ gầm thét như muốn sống lại, bá khí cương mãnh.

Hết chương 779.
Bạn cần đăng nhập để bình luận