Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1221: Chính là hắn

Chương 1221: Chính là hắn

A Đại rất lạnh lùng, cầm trường mâu trong tay chém thẳng, một mảnh phù văn bay ra, tựa như sao trời bao phủ hướng về phía trước, làm cho tất cả ai cản đường ho ra máu rồi nổ tung.

Nhưng người của Thái Thượng động thiên căn bản không sợ chết, bọn hắn thi triển đủ loại cấm thuật chống lại A Đại, ngăn cản bước tiến của hắn.

"Ghê tởm, lại đến quấy rầy ta vào lúc này."

Sắc mặt của Sở Hạo cũng rất khó coi, sự phẫn nộ và sát ý sôi trào.

Cái lô trên đỉnh đầu của hắn chìm nổi, chống lại uy áp Thái Thượng Đồ, hắn không ngừng tụng niệm cổ kinh, dự định khiến nó yên ổn trở lại.

Sao chấp nhận cho người khác quấy rầy bây giờ được chứ?

"Thực lực của người kia rất mạnh, nhưng không phải người của chúng ta, hắn tiến vào đây từ lúc nào?"

"Ta nghe nói tu sĩ một giới khác vô cùng hiếu chiến, nội chiến không ngớt, khó có đoàn kết, hôm nay xem ra tin đồn không phải là giả."

Hình bóng của đám người Lâm Vũ, Lục La nấp ở sau dãy núi, nhìn chăm chú vào trận chiến này.

Mặc dù bọn hắn cũng rất tò mò người mặc thiết chiến y kia rốt cuộc là ai, nhưng hai phe chém giết nhau ngược lại là hợp ý bọn hắn.

Nếu như Thượng Giới bên kia đoàn kết một chút thì đã sớm công phá phòng thủ của bọn hắn, như thế nào lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

So với Thượng Giới, Bát Hoang thập vực đúng thật là đoàn kết hơn rất nhiều, đương nhiên cũng không phải nói giữa bọn hắn không có tranh phong.

Rống!

Lúc này, giữa thiên địa truyền đến tiếng rồng ngâm kinh khủng.

Một con Tam Thủ Hắc Giao màu đen từ trên trời giáng xuống.

Cơ thể của nó vô cùng to lớn, như nước thép đúc thành, chiều dài trăm trượng lấp kín dãy núi, con mắt đỏ thẫm như máu, mang theo sự khát máu và dữ tợn.

Khi nó vừa xuất hiện, một trảo lập tức vung về phía Sở Hạo, nở rộ thần quang màu đen, ẩn chứa thần uy không có gì sánh kịp.

Sở Hạo đang tụng niệm cổ kinh, không ngờ đột nhiên sẽ bị người đánh lén, sắc mặt tức giận, có thể nói là không kịp chuẩn bị.

"Muốn chết!"

Ánh mắt của hắn băng lãnh, bất chấp Thái Thượng Đồ, quay người nhìn về phía Tam Thủ Hắc Giao, một đôi nắm đấm phát sáng đánh về phía con thú khổng lồ kia.

Không thể không nói, thực lực của hắn rất mạnh, nắm đấm màu vàng óng lóe ra ánh sáng vô tận, như được đúc từ thần kim, ầm một tiếng khiến hư không trước mắt nổ tung.

"Mạnh như vậy?"

Tam Thủ Hắc Giao cũng cả kinh, nó không nghĩ đến tu vi của nam tử này lại mạnh như vậy.

Một quyền ấy có loại cảm giác được Tịnh Thế chi lực to lớn.

Thứ kia hiển nhiên là một loại quyền pháp chí cao nào đó.

Nó không thể không thận trọng, bắt đầu giao thủ với Sở Hạo.

Nhất thời nơi đây bộc phát ánh sáng chói mắt, đan lô chìm nổi trên đỉnh đầu Sở Hạo, chống lại uy áp Thái Thượng Đồ.

Hai người giao chiến, chém giết nhau, thần lực sóng lớn như ngàn vạn quân, mênh mông vô tận, ập xuống hướng bốn phương tám hướng.

"Con Tam Thủ Hắc Giao này không phải là tọa kỵ của thân ảnh kia sao?"

"Chẳng lẽ thân ảnh màu đen vừa rồi cũng là thuộc hạ của hắn?”

Bọn người Lâm Vũ, Lục La vô cùng chấn động, dáo dác nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm thân ảnh thần bí lúc đó.

Dù sao lúc ấy bọn hắn chỉ nhìn thoáng qua từ xa, cho bọn hắn lưu lại ấn tượng rất khủng bố.

Mà khi A Đại bị người của Thái Thượng động thiên ngăn chặn, Sở Hạo giao chiến với Tam Thủ Hắc Giao.

Dưới hồ nước lập lòe thần quang, không biết khi nào một nam tử trẻ tuổi đã xuất hiện trước cánh cửa kia.

Áo trắng như tuyết, không nhiễm trần thế, tiên tư thần cốt, giống như tiên nhân trên trời, siêu phàm thoát tục.

Hắn dường như tĩnh tâm cảm ngộ đạo ánh sáng thần bí trước cánh cửa nọ, cho người ta cảm giác yên tĩnh không có gì sánh kịp.

Trên người nam tử trẻ tuổi bao phủ thần quang, có hỗn độn khí lượn lờ, hắn chỉ đứng ở nơi đó đã giống như là trung tâm chư thiên vạn giới.

Thái Thượng Đồ trên trời cao dường như cảm nhận được, phát ra âm thanh xôn xao, như muốn ập xuống.

"Hắn ở đó."

Giọng nói của Lâm Vũ vang lên, mang theo chấn động khó nén được.

Mọi người mơ hồ cảm giác cảnh tượng trong Thái Thượng Đồ đang diễn hóa, tựa như một bộ cổ kinh đang thức tỉnh, đang diễn dịch đạo pháp.

Đây là một loại cảnh tượng chấn động không gì sánh nổi, quang môn hiển hóa đạo âm, Thái Thượng Đồ rơi xuống.

Thần quang chiếu sáng, vô cùng mông lung, có hỗn độn sương mù bao phủ, hoặc như có ba ngàn thế giới vờn quanh hình bóng tuổi trẻ kia, trở thành người duy nhất giữa thiên địa, mãi mãi bất hủ.

Hỗn Độn thần diễm thiêu đốt, mỗi một đạo đều có loại cảm giác chí cao vô thượng, sáng chói lóa mắt, rất nhiều người không dám nhìn thẳng, nước mắt chảy dài, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Cảnh tượng ấy rất dữ dội, khiến cho sắc mặt của Lâm Vũ kịch biến, sau đó cả khuôn mặt trắng bệch, hận ý dâng lên, gần như nghiến răng nghiến lợi.

"Là hắn! Chính là hắn đã giết ca ca ta!"

Giọng nói của hắn ẩn chứa hận ý khắc cốt ghi tâm, con mắt đỏ lên.

Cảnh tượng ca ca chết thảm khiến hắn không sao quên được, khi nhớ lại thì ký ức vẫn còn mới mẻ, nó đã bị rất nhiều người lấy lưu ảnh thạch ghi lại truyền trở về.

Cho nên hắn biết rõ, chính là nam tử trẻ tuổi trước mắt này giết ca ca của hắn.

"Chẳng lẽ đây chính là nhân vật thủ lĩnh ở bên phía kia sao?"

"Hắn đến nơi này? Chẳng lẽ là chân thân?"

Bọn người Lục La kịp phản ứng ẩn ý trong lời của Lâm Vũ, sắc mặt cũng kịch biến, trở nên trắng bệch.

Hết chương 1221.
Bạn cần đăng nhập để bình luận