Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1987: Đế huyết đầy trời

Chương 1987: Đế huyết đầy trời

Bên trong Thần Khư phát sinh kịch biến, ba động quét sạch toàn bộ vũ trụ, bọn hắn đã sớm biết rõ Bắc Đẩu tinh vực nhất định sẽ đổ máu, trở thành một mảnh đất thị phi, không người nào có thể may mắn thoát khỏi.

Chỉ là không ngờ những sinh linh cường đại đến mức khiến người người tuyệt vọng này sẽ đến nhanh như vậy, không cho bọn hắn một tia sinh cơ nào. Côn Cực Vũ Trụ từ thời kỳ Đại Tuyệt Diệt đến nay, mới cho ra đời bao nhiêu vị Kẻ thành đạo?

Thế nhưng là bây giờ lại hiện thân tới bốn vị, đứng sừng sững như vậy ở trên hư không của Bắc Đẩu Tinh Vực. Ba động lạnh lùng chứa ba động kinh khủng áp chế thần hồn của tất cả mọi người tới mức muốn sụp đổ.

"Xong rồi, ai tới cũng không cứu được nhóm chúng ta, chẳng mấy chốc Bắc Đẩu tinh vực sẽ bị hủy diệt."

Bên trong Vũ Hóa tiên triều, Vũ Hóa hoàng chủ sắc mặt trắng bệch, cả người xụi lơ ở bên ngoài tộc địa, tràn đầy tuyệt vọng.

Bốn tôn đại biểu cho Kẻ thành đạo vô địch.

Cho dù Hoàng Vũ nữ đế chưa từng tọa hóa cũng không có khả năng địch nổi bọn hắn, đây chính là tử cục.

"Dao động của Kỷ Nguyên Thụ ở địa phương này thật kỳ dị, dao động kia truyền đến lại khiến cho cho tim ta đập nhanh…"

Ba vị Kẻ thành đạo khác đảo mắt qua Bắc Đẩu tinh vực phía dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bên trong Thần Khư.

Dù sao quang hoa ở nơi đó thật sự quá rực rỡ, giống như muốn xuyên qua trời cao, tràn ngập ba động giống như sóng biển ập đến, nương theo thanh âm của thế giới, to lớn mà hào hùng. Ngay cả bọn hắn cũng cảm nhận được áp lực rất lớn phía dưới loại khí tức này.

Bên trong Thần Khư, gốc thần thụ to lớn vô biên che khuất bầu trời, cành lá phấp phới, phát ra âm thanh ầm ầm. Mỗi một phiến lá to lớn rủ xuống bao phủ hỗn độn khí mênh mông, có thể tiếp nhận chư thiên.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính Kỷ Nguyên Thụ mà bọn hắn muốn tìm kiếm bao lâu nay.

"Xem ra trước đây Kỷ Nguyên Thụ lưu lạc đến tận nơi này không phải là ngoài ý muốn mà là bị ai đó mang tới và cuối cùng trồng vào đó…"

Một Kẻ thành đạo lên tiếng trước, ánh mắt nóng rực, không chút do dự liền xuất thủ, muốn dò xét xem có thể tiến vào mảnh đất Thần Khư mang Kỷ Nguyên Thụ đi không.

Ầm ầm!

Thiên Cung chấn động, một cái bàn tay lớn màu bạc bỗng nhô ra giống như ánh trăng đan xen mà thành, ngân quang lập lòe, đại đạo phù văn lượn lờ có thể đánh sập mọi thứ, trực tiếp vỗ vào bên trong Thần Khư của Bắc Đẩu tinh vực.

Ngân sắc đại thủ từ phía trên bầu trời dò xét như có thể cọ sát tinh thần ở trong tay, trực tiếp phủ xuống Thần Khư.

Hàng tỉ sợi thần quang, nhật nguyệt tinh thần như một mảnh hãn hải đang sôi trào.

Khí thế kinh khủng ngập trời làm tất cả tu sĩ sinh linh ở trong Bắc Đẩu tinh vực vô cùng sợ hãi run rẩy. Một số người đã từng làm mưa làm gió trong Bắc Đẩu tinh vực trước kia bắt đầu phát động hắc ám trong cấm khu.

Sắc mặt của những tồn tại kia đồng loạt hiện vẻ sợ hãi, bọn hắn lấy ra tất cả pháp khí và trốn trong cấm khu không dám hiện thân, sợ bị dạng chấn động như vậy đánh trúng khiến bản thân trực tiếp hình thần câu diệt.

Đó chính là một Kẻ thành đạo chân chính huyết khí ngập trời, đứng sừng sững trên đỉnh phong.

“Đã từng có khí tức như vậy hiển hiện qua ở bên trong Thần Khư, có người muốn thử xông vào Thần Khư nhưng đều bị đại thủ trực tiếp chụp chết, ngay cả Đế khí cũng bị đập vỡ…”

“Hai bên đều là tồn tại không thể trêu chọc nổi, nếu như bộc phát đại chiến nhất định sẽ khiến thiên địa bị hủy diệt.”

Bọn hắn vô cùng sợ hãi e ngại, cảm thấy tu vi của vị tồn tại canh giữ trong Thần khư tuyệt đối đã vượt qua Đế cảnh, không biết có phải là vị Thần Khư chi chủ trong lời đồn hay không.

Nhưng cho dù không phải thì chắc chắn một Kẻ thành đạo cũng không thể so sánh được.

Những Kẻ thành đạo đến từ các vũ trụ khác chạy tới phía trên vòm trời cũng vô cùng sợ hãi.

Bọn hắn cũng cảm thấy bản thân không phải đối thủ của Thần Khư chi chủ, nhất định sẽ bị đại thủ đập nát.

Ầm ầm! Sau một khắc, kèm theo một tiếng vang kinh thế, thiên địa như bị nổ ra. Vô tận thần quang nổ tung, một cái ngọc chưởng trắng muốt xinh xắn đánh ra từ bên trong Thần Khư. Mặt trời cũng bị chấn động phập phồng, nhấp nhô lên xuống theo một chưởng kia.

Một màn này thật làm người khác rung động. Tựa như có vô số mặt trời nhỏ sôi trào ở nơi đó, quang mang chói mắt quét sạch tất cả tinh vực ở bốn bề.

Vô số tu sĩ sinh linh cũng không nhịn được nhắm mắt lại.

Loại dư âm kia quét xuống, chỉ trong khoảnh khắc đã làm toàn bộ tinh thần cô quạnh ở xung quanh hóa thành tro tàn.

“A…” Một tiếng hét thảm vang lên, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Kẻ thành đạo xuất thủ vừa rồi đã hóa thành huyết vụ đầy trời, bị trừ khử bên trong thiên khung. Tất cả thủ đoạn còn chưa kịp đánh ra, chỉ vừa mới va chạm vào bên trong là đã lập tức hình thần câu diệt.

Đế huyết từ trên trời rơi xuống rải khắp mọi nơi giống như một trận mưa máu mang tính chất huỷ diệt.

Mỗi một giọt máu đều ẩn chứa năng lượng mênh mông vô tận đủ để xuyên thủng một số tinh thần.

Một màn rung động như vậy khiến tất cả tu sĩ sinh linh đều sững sờ khi nhìn thấy nó.

Dù là những tồn tại Chuẩn Đế đã rời khỏi Bắc Đẩu tinh vực và cách nơi này rất xa, một đường đi tới biên hoang vũ trụ cũng hoảng sợ đờ đẫn.

Hết chương. 1987.
Bạn cần đăng nhập để bình luận