Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1429: Không có chỗ để hối hận, chỉ có thể bước đến cuối cùng

Chương 1429: Không có chỗ để hối hận, chỉ có thể bước đến cuối cùng

"Gặp chuyện như thế nhưng vẫn vượt qua được trong thời gian ngắn, không hổ là Thanh Nguyệt tiên tử." Nhiều người cảm thán, không suy nghĩ nhiều thêm.

Dù sao thân là hồng nhan của Triệu Vân Trạch, thực lực của Thanh Nguyệt tiên tử cũng không thể khinh thường, có thể xưng là nữ trung hào kiệt.

Lúc này còn có một người ở bên cạnh Thanh Nguyệt tiên tử, nhưng khuôn mặt của hắn có chút già nua, hai bên tóc mai cũng bắt đầu có điểm trắng, hắn chính là Vực Chủ của Vân Trạch đại vực.

Cũng chính là phụ thân của Triệu Vân Trạch.

Thân là Vực Chủ của Vân Trạch đại vực, thù giữa hắn với Cố Trường Ca có thể nói là không đội trời chung.

Triệu Vân Trạch, người con được hắn trông chờ và coi trọng nhất lại bị Cố Trường Ca trấn sát tại trước Thiên Lộc Thành, dưới sự chứng kiến của hai đại quân của hai giới.

Hắn vẫn luôn nhớ mối thù này.

Nhưng bây giờ báo thù đã trở thành việc xa xa khó vời, vì toàn bộ tồn vong của cả Vân Trạch đại vực, hắn phải cắn răng bỏ qua cừu hận, mang theo nhiều tộc nhân chạy về phía Thiên Lộc Thành.

"Bá phụ yên tâm, chuyện này Thanh Nguyệt tự có chừng mực, biết rõ nên làm gì." Mặt Thanh Nguyệt tiên tử vô cùng bình tĩnh, gật đầu rồi nói.

Bởi vì Triệu Vân Trạch, Vực Chủ của Vân Trạch đại vực cùng Thanh Nguyệt tiên tử rất hiểu rõ nhau.

Đối với nữ tử như con dâu này hắn vô cùng hài lòng.

Giờ nghe lời này thì biểu lộ của hắn có chút phức tạp, đa phần là thương tiếc, cuối cùng chỉ có thể hoá thành một tiếng thở dài.

"Trước đây nếu ta không cho Vân Trạch tham dự trận chiến đó thì sao lại thành ra như thế này, bá phụ có lỗi với các ngươi." Vực Chủ của Vân Trạch đại vực thở dài một tiếng, nói.

Thanh Nguyệt tiên tử nghe thế thì lắc đầu, " Vân Trạch đã từng nói với ta, nếu có thể chết trận thì còn tốt hơn là trốn chui trốn lủi để trở về, thân là thiếu chủ của Vân Trạch đại vực, đời này hắn sống là vì thủ hộ Vân Trạch đại vực."

Lời này khiến cho Vực Chủ Vân Trạch xúc động vô cùng, lại thở dài thêm một tiếng, khuôn mặt có vẻ đã già thêm mấy tuổi.

"Ngươi thật muốn làm như thế sao?"

Hắn tựa hồ đang tự hỏi bản thân, cũng như Thanh Nguyệt tiên tử.

"Đến bây giờ Thanh Nguyệt đã không còn lựa chọn nào khác." Thanh Nguyệt tiên tử không trả lời, chỉ nói nhẹ.

"Ngươi không cần bi quan như thế, lỡ như còn có thể xoay chuyển thì sao? Ngay cả tồn tại như Đại Sơn Chủ đã hiện thế, chúng ta chắc hẳn còn có sinh cơ, không cần đi đến một bước đó, bá phụ không muốn ngươi làm như thế...."

Vực Vân Trạch tiếp tục thở dài rồi nói, ánh mắt nhìn về một nơi không xa.

Nơi đó có một vị lão giả mắt mù vô cùng tiên phong đạo cốt, hắn đang nói gì đó với lãnh tụ của các Đại Chiến Thần nhất tộc, giọng nói đạm nhiên trầm ổn, không có chút lo lắng hay bất an gì cả.

Phần khí độ này làm hắn khâm phục vô cùng, cũng yên lòng mấy phần.

Phi thuyền xuyên qua bầu trời với tốc độ rất nhanh, tựa như một cơn sóng dữ, phát ra một thanh thế cực lớn, chớp mắt đã vượt qua mấy trăm dặm, sông núi đầm lầy phía dưới dần dần mờ đi.

Từng mảnh cương vực mênh mông rộng lớn dần biến mất trong tầm mắt mọi người một cách nhanh chóng.

Trên đường còn có thể thấy được cường giả của các giới còn lại đang suất lĩnh tộc nhân bay đến.

Thiên Lộc Thành toạ lạc tại một nơi biên hoang của Bát Hoang thập vực, cương vực tiếp giáp thượng giới, nhưng bây giờ đã bị thượng giới chiếm cứ.

Biển lửa từng cháy liên tục giờ cũng đã lắng lại, mặc dù vẫn vô cùng hoang vu, nhưng so với lúc còn chiến loạn thì đã tốt hơn nhiều.

Thiên Lộc Thành to lớn như sống lưng của thiên địa, sừng sững tại nơi biên hoang này, đồng rộng mênh mông sao rủ thấp, sông dài cuồn cuộn bóng trăng thâu.

Có vô số quang huy vô cùng thâm thuý và thần bí đang rủ xuống Thiên Lộc Thành, vô cùng mỹ lệ.

Rất nhiều hành tinh vờn quanh và phun trào xung quanh Thiên Lộc Thành, mênh mông bàng bạc.

Nhiều phi thuyền còn chưa kịp buông xuống Thiên Lộc Thành thì từ bốn phía đã có vô số thần niệm kinh khủng quét đến, cường thế bá đạo, không quan tâm gì cả.

"Xem ra là thủ lĩnh các tộc đến theo ước hẹn của Trường Ca thiếu chủ."

"Cho bọn hắn vào thành."

Bọn hắn không nói gì nhiều, chỉ vài ba câu đã cho vào, cửa thành to cao bằng vòm trời cũng được hạ xuống.

Thần niệm này chính là người thủ thành của Thiên Lộc Thành, tu vi thâm khả bất trắc, tu vi yếu nhất cũng là kẻ thảnh đạo.

Dù sao sau khi đại trận Thiên Lộc Thành bị công phá thì thủ đoạn phòng ngự của Thiên Lộc Thành không còn nhiều, thế nên người thủ thành phải có tu vi cực kỳ cường đại mới được.

Tình cảnh như thế khiến cho các vị thủ lĩnh cùng tộc nhân đều biến sắc.

Thiên Lộc Thành đã từng là một toà Thần Thành trong lòng bọn hắn, có địa vị chí cao vô thượng, sao lại thành ra như bây giờ, ngay cả vào cửa thành cũng phải bẩm báo mới được cho phép.

Hơn nữa khi tiến vào Thiên Lộc Thành thì dễ, nhưng một lát nữa muốn thoát ra thì sao?

"Chỉ vài tháng trôi qua, nơi này đã cảnh còn người mất."

"Không biết sư tôn bây giờ đang ra sao."

Tiêu Dương đi theo sau lưng đám người Đại Sơn Chủ, nhìn xem Thiên Lộc Thành trước mắt này, tâm tình phức tạp vô cùng.

Thiên Lộc Thành vô cùng mênh mông, cung khuyết lầu các nhiều không đếm nổi, nơi xa còn có tiên đảo thần nhạc toạ lạc, nhưng tất cả đã thuộc về thượng giới.

Các đạo thống, đại giáo đã phân chia xong cương vực ở đây, nắm giữ địa bàn của riêng mình.

Trận ước hẹn hoà bình này diễn ra ở trong thần điện của Thiên Lộc Thành.

Giờ đang có các ánh sáng lướt qua liên tục trong thành, đó chính là cường giả của các đạo thống và đại giáo, bọn hắn cũng hiện thân để quan sát lãnh tụ các tộc bên ngoài thành.

Nhưng thần sắc bọn hắn như muốn chọc tức người khác, giống như mèo vờn chuột, khiến cho mọi người của Bát Hoang thập vực bất an.

Nhưng đã đi tới đây thì không còn chỗ để hối hận, chỉ có thể bước đến cuối cùng.

Hết chương 1429.
Bạn cần đăng nhập để bình luận