Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1700: Không một ai trốn thoát

Chương 1700: Không một ai trốn thoát

“Không… không được… không thể được…”

Mà ngay lúc Lâm Ân định tiến lên, xung quanh hắn lại vang lên một âm thanh cổ lão mà mờ mịt.

Ngay cả mấy cây cột trụ ở gần đó cũng bắt đầu run rẩy. Phương hướng quỳ phục của bóng người khô héo bị trói ở bên trên thay đổi, chỗ sâu trong hốc mắt vốn dĩ đã cạn khô lại có huyết lệ chảy ra, ẩn chứa nỗi buồn cực hạn.

Tựa như bọn hắn đã từng làm sai chuyện gì đó cho nên sau khi chết mới phải quỳ gối ở nơi này, muốn chuộc tội và khẩn cầu sự tha thứ vì những tội lỗi trước đây.

Lâm Ân cũng bị nhiễm phải tâm tình này, trong lúc nhất thời dường như bàn tay vốn muốn đi mở phong ấn lại không nghe sai sử mà liên tục run rẩy, khó mà tiếp tục thả xuống.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Sắc mặt Lâm Ân chấn kinh, có chút không thể tin nổi hết thảy những gì đang diễn ra trước mặt. Sau đó hắn cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi.

Nhờ vậy hắn mới cảm giác được đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút, không còn mơ hồ giống như vừa nãy.

Sau đó hắn cũng không hề do dự nữa, bèn cầm chìa khoá trong tay đặt vào cái chỗ lõm ở phía trước.

Mà ngay thời khắc này, bỗng nhiên Lâm Ân cảm giác lòng bàn tay đau xót như thể có một đoàn hoả diễm cực nóng đang thiêu đốt, chỉ trong nháy mắt đã đâm thủng bàn tay của hắn, đốt cháy huyết nhục cùng với xương cốt.

Hắn đau đớn hét lên một tiếng, vội vã thối lui về phía sau, hai mắt trừng lớn. Lúc này hắn mới phát hiện chìa khoá vậy mà lại hoà tan.

Mà máu của hắn lại hiện ra một chút sắc vàng, từng giọt từng giọt hội tụ, rơi vào cái lõm trên tế đàn.

“Tại sao lại như thế? Tại sao lại có cỗ cảm giác khó hiểu này?”

Sắc mặt Lâm Ân kich biến, cảm nhận được sinh mệnh lực của mình vậy mà lại nhanh chóng trôi đi, từ vết thương trong lòng bàn tay chảy ra ngoài, muốn thấm vào tế đàn ở phía trước, trở thành chất dinh dưỡng cho nơi đó.

Hắn có chút không thể tin được, hết thảy những chuyện này thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng.

Còn chuôi Thiên Đạo kiếm mà hắn một mực xem là thứ có thể cứu vớt Kiếm Huyền đại thế giới lúc này lại hiện lên chi chít vết rạn, tiếp đó hóa thành quang vũ bắt đầu vỡ nát!

“Chuyện này sao có thể? Đây rốt cuộc là sao?” Lâm Ân hoàn toàn không thể tin được tất cả những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Tuy nhiên hắn thật sự không kịp phản ứng lại nữa. Trong lúc Thần Kiếm thanh đồng sụp đổ vỡ nát thì bỗng nhiên tế đàn ở trước mặt cũng đổ ập xuống. Tất cả những cột trụ thanh đồng xung quanh đều đang run rẩy nứt rạn, toàn bộ xiềng xích đứt gãy.

Một khe nứt kinh khủng từ phiến quảng trường lan rộng ra ngoài, kéo dài đến bóng tối không nhìn thấy rõ.

Trong khe nứt có cương phong ngút trời vọt ra kèm theo sát khí đáng sợ, phảng phất như có thể thôn phệ thiên địa khiến thế giới rơi vào hắc ám.

Cả toà Kiếm thành ngủ say tại chỗ sâu trong Kính Hồ bắt đầu sụp đổ. Cột trụ thanh đồng vốn kiên cố khó phá vỡ cũng ầm ầm đổ sụp, hoá thành bột mịn đầy trời, tiêu tán trong thiên địa.

Tất cả nước trong Kính Hồ đều bị đạo khe hở thôn phệ, nhanh chóng biến mất không còn lại gì nữa.

Dường như cả mảnh thiên khung đều sụp đổ, đột nhiên Thông Thiên Tháp ngân sắc sừng sững ở một bên không ngã cũng rơi vào trong khe nứt này, kèm theo âm thanh ù ù vang vọng.

Chấn động ở cách đó không xa dần dần lắng xuống, lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều vẫn còn nương dựa vào hiểm địa mà chống chọi.

Nhưng hắn cũng đã hấp hối, máu me khắp người, toàn thân tựa như một ngọn nến suy tàn trước gió. Hắn không ngừng ho ra máu, trên thân không hề có chỗ nào hoàn chỉnh, thậm chí một số chỗ còn có thể nhìn thấy xương trắng lòi ra ngoài.

Hắn chứng kiến cảnh tượng rung động này, sắc mặt cũng biến hoá kịch liệt, có chút khó mà tin nổi.

“Nơi đây tuyệt đối không phải là nơi bỏ đi, mà chính là Phong Trấn tế đàn!”

Kiến thức của hắn rất rộng, hắn nhận ra phiến tế đàn đổ sụp tan hoang trong phế tích vụn vặn phiêu tán trong hư không có khí tức phá ma cổ lão lập loè.

“Ở đây đã từng xảy ra chuyện gì? Làm sao lại có Phong Trấn tế đàn? Chẳng lẽ là dùng để phong trấn Thiên Đạo ý thức sao?”

Cho dù là đang ở thời điểm sinh tử, lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều cũng cảm thấy đầm nước Kiếm Huyền đại thế giới này còn sâu hơn so với tưởng tượng của hắn.

“Đây chính là Thiên Đạo ý chí, thứ các ngươi vẫn luôn muốn tìm.” Cố Trường Ca cười khẽ một tiếng, ngay cả khi giết sạch mấy Kẻ thành đạo thì đối với hắn cũng chẳng ảnh hưởng một chút nào.

Hắn biết ở đây từng phát sinh một trận chiến diệt thiên, Thiên Đạo ý chí định hiến tế chúng sinh hòng siêu thoát hoá hình.

Thế nhưng sau cùng hắn đã thất bại, bị phong ấn ở đây, chỉ có một bộ phận Thiên Đạo ý thức chạy thoát.

Mà Lâm Ân vừa vặn chính là hậu nhân của tồn tại mà trước đây đã phong ấn Thiên Đạo ý chí, tiên huyết của hắn có thể giải khai phong ấn ở nơi này, đây cũng chính là nguyên nhân mà cỗ hóa thân của Thiên Đạo ở Vô Ngần tiên cốc kia lại dẫn hắn đến đây.

“Ngươi vẫn luôn biết hết tất cả mọi thứ sao?”

Lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều sợ hãi, cả người phát lạnh, có cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ mình, hắn gần như không thở nổi.

Tuy nhiên khi hắn phản ứng được hết thảy thì cũng đã muộn, trong lúc Cố Trường Ca đưa tay, kích quang rơi xuống phá diệt quy tắc và trật tự chém thẳng vào hắn.

Giờ khắc này, tất cả những Kẻ thành đạo đi đến nơi này đều mất mạng, không một ai trốn thoát.

Đám người Dịch Kiếm Tiên, Tuyết Kiếm Tiên đứng ở nơi xa chứng kiến trận đại chiến này cũng run lẩy bẩy và sợ hãi đến cực hạn. Bọn hắn không ngờ cả đám Kẻ thành đạo liên thủ mà cũng không phải đối thủ của Cố Trường Ca, rất nhanh đã bị đánh chết ngay tại nơi đây.

Bọn hắn đã tận mắt chứng kiến hết thảy, Cố Trường Ca tuyệt đối sẽ không chừa cho bọn hắn một con đường sống.

Hết chương 1700.
Bạn cần đăng nhập để bình luận