Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1896: Cường giả tề tựu

Chương 1896: Cường giả tề tựu

"Sư tôn có thể hiểu được khổ tâm của được đồ nhi thì thật sự là quá tốt."

Cố Trường Ca mỉm cười nói: "Đã như vậy, đồ nhi sẽ phân phó, bảy ngày sau sư tôn hãy xuất hiện ở Thần thành, sau đó hãy cùng bàn bạc với các thế lực đạo thống ở thượng giới để giải quyết tai họa Tuyệt Âm Thiên."

Nghe vậy, sắc mặt của Luân Hồi Cổ thiên tôn lại cứng đờ, hắn quả thực không nghĩ tới Cố Trường Ca đã sớm sắp xếp xong hết thảy mọi chuyện .

Hắn không còn đường nào để cự tuyệt.

Rất nhanh sau đó, những tin tức liên quan đến Luân Hồi cổ thiên tôn do Cố Trường Ca cố ý an bài giống như mọc thêm cánh, nhanh chóng truyền ra ngoài.

Bảy ngày sau, tin tức Luân Hồi cổ thiên tôn sẽ hiện thân tại Thần thành, cùng các thế lực đạo thống thảo luận giải quyết chuyện Tuyệt Âm Thiên lại gây ra một trận sóng to gió lớn.

Giống như một ngôi sao băng rơi vào trong biển sâu.

Rất nhiều tu sĩ còn hoài nghi việc Luân Hồi cổ thiên tôn còn sống trước đây, trước tiên trừng to mắt, dự định khởi hành tới Thần thành để điều tra chân tướng.

Cả thượng giới vì tin tức này mà nơi nơi oanh động.

Thái Hư thần tộc, Đại Tiên triều, Vô Song tiên triều, gia tộc ẩn thế... Rất nhiều thế lực đạo thống cũng vì thế mà hành động, phái các vị lão tổ, thậm chí là nhân vật có cấp bậc rất cao trong nội bộ, bọn hắn xé rách vũ trụ hoặc là điều khiển cổ chiến thuyền phá giới mà đến Thần thành, tự mình đi gặp nhân vật thần thoại của Tiên Cổ kỷ nguyên này một lần.

Dựa theo bối phận mà nói, thậm chí Luân Hồi cổ thiên tôn còn sống lâu đời hơn Nhân Tổ của Nhân Tổ điện.

Chỉ có biết được Luân Hồi Cổ Thiên Tôn đại biểu cho cái gì mới hiểu rõ ý nghĩa của tin tức hắn vẫn còn sống .

Trên thượng giới gió thổi mây vần, mỗi ngày đều có thể thấy từng tia thần hồng lướt qua bầu trời đi đến Thần thành.

Ngoại trừ thế hệ đi trước, thế hệ trẻ tuổi cũng cảm thấy rất hứng thú đối với việc này.

Cho dù biết rõ khả năng người thừa kế Ma Công đang âm thầm ẩn nấp là rất lớn, bọn hắn đều có khả năng trở thành con mồi nhưng lại không hề sợ hãi.

Thần thành nguy nga hùng tráng giống như một mảnh hồ tiên rơi xuống nhân gian, hào quang lập lòe, quang vụ bao phủ.

Trong đó có nhiều đảo nhỏ, tiên sơn chìm nổi, thác nước màu bạc rủ xuống như sao giăng đầy, tựa như một tiểu thế giới cổ lão.

Vô số cung điện lầu các tọa lạc nơi đó, những cửa thành tựa như cột trụ lập bởi thiên địa, có thể chống đỡ tứ cực vũ trụ, lộ ra khí tức hồng hoang mênh mông.

Tại thượng giới, không nhiều cổ thành có thể mang danh Thần thành, đã từng có một Hồng Y nữ ma xuất thế từ Táng Ma Uyên, Cố Trường Ca liền liên hợp với các cường giả vây giết nàng tại một tòa Thần thành nàng phải đi qua.

Về sau toà Thần thành kia cũng suýt nữa bị hủy diệt trong trận đại chiến đó, mảng lớn tường thành đổ sụp, triệt để biến thành phế tích.

Vô số phù văn sụp đổ và vĩnh viễn bị ma diệt.

Hiện tại, toà Thần thành này không giống những tòa Thần thành kia nhưng ở trên tường thành vẫn điêu khắc phù văn vô tận.

Thần quang rực rỡ, ngay cả ban ngày cũng lộng lẫy lóa mắt như thể dựng lên ở sâu trong vũ trụ.

Trong thành có trấn thế chi khí chìm nổi, rủ xuống tỷ vạn sợi quang hoa, khí tức khủng bố kinh người.

Ngoại trừ những Kẻ thành đạo thì không ai dám vọng động.

Những ngày này, cửa thành rộng mở, rất nhiều cổ chiến thuyền, phi thuyền và Long quan xuất hiện, gần như tất cả những đại nhân vật có mặt mũi ở thượng giới đều chạy đến.

Thậm chí có rất nhiều tu sĩ khiếp sợ khi phát hiện có vài nhân vật cấp bậc giáo chủ của bất hủ đại giáo lại đang cẩn thận tiếp đãi một vị lão giả tóc trắng bạc phơ, ánh mắt đục ngầu bên cạnh, thái độ cực kì tôn kính.

Phát hiện này làm cho bọn hắn kinh hãi và hoảng sợ, bọn hắn phát hiện tu vi của những lão giả kia, chỉ có thể dùng từ ‘sâu không lường được' để hình dung, cho dù là Kẻ thành đạo cũng kém rất xa.

"Không nghĩ tới, nhân vật trung tâm của tất cả các bất hủ đại giáo cũng xuất đầu lộ diện..."

"Có lẽ những người này đều là Tàn Tiên hoặc là nhân vật đã gần tới cảnh giới kia."

Bên trong Thần thành, vô số tu sĩ vì thế mà chấn động, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Sau khi tin tức Luân Hồi cổ thiên tôn sắp xuất hiện được truyền ra, không người nào có thể tiếp tục ngồi yên.

Ầm!

Hư không run rẩy, một chiếc cổ chiến thuyền to lớn nghiền ép bầu trời mà đến, trên cờ hiệu có hai chữ "Thái Hư" cực kì rõ ràng, cuối cùng dừng lại tại chỗ sâu bên trong Thần thành.

Cường giả của Thái Hư thần tộc cũng giáng lâm.

Một nữ tử tóc vàng dáng người yểu điệu thon dài, khí tức tôn quý đang đứng trên đó, khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt có hai vòng hoàng kim như mặt trời sáng rực, lộ ra khí tức ác liệt đáng sợ. Các tu sĩ đối mặt với nàng đều sợ hãi mà cúi thấp đầu xuống.

Khương Lạc Thần, công chúa của Thái Hư thần tộc, đã từng có một cuộc gặp gỡ sâu đậm với Cố Trường Ca tại Thái Hư thần mộ.

Sau đó thậm chí nàng còn làm tù binh, bị Cố Trường Ca đưa vào yêu giới ở chung một thời gian.

Mặc dù nàng không xuất hiện ở thượng giới một khoảng thời gian dài nhưng rất nhiều tu sĩ vẫn không quên nàng.

Dù sao đây là nữ tử kì lạ dám mắng Cố Trường Ca lúc trước, tuy rằng sau đó hình như bị Cố Trường Ca khi dễ giáo huấn cực thảm nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào đến việc trong mắt mọi người nàng vẫn phong hoa tuyệt thế, tóc vàng mềm mại giống như một dòng kim quang chảy xuôi, dung nhan hoàn mỹ như được tạc bằng đá cẩm thạch, càng thêm lãnh ngạo tôn quý.

Lần này nàng xuất hiện trong Thần thành, có rất nhiều tu sĩ đều không ngờ tới, nhất là những người trẻ tuổi.

Tuy nhiên thế hệ trước không quan tâm đến chuyện này, bọn hắn chỉ để ý tới lão nương tóc vàng bên người Khương Lạc Thần.

Lão nương kia chống eo, thỉnh thoảng lại ho khan một tiếng, nàng cầm trên tay một nhánh cây khô không biết là của cây gì.

Gương mặt tuy ôn hòa nhưng lại tràn ngập khí tức khủng bố khiến người khác sợ hãi.

Dường như đây không phải một lão nương bình thường mà là một đại mãnh thú tràn ngập khí huyết, một cái nhấc tay có thể xé trời.

Hết chương 1896.
Bạn cần đăng nhập để bình luận