Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2367: Tiên duyên của hai đứa trẻ

Chương 2367: Tiên duyên của hai đứa trẻ

Bằng một loại tốc độ cực nhanh, mọi chuyện xảy ra ở Thanh Sơn thôn đã truyền đến các vùng phụ cận. Khi biết được tin này, nhiều dân làng đã vô cùng kinh ngạc và không thể tin nổi.

Nếu không phải có người tận mắt nhìn thấy, ai mà dám tin tưởng những thứ này, tiên nhân lại ở bên cạnh chính mình sao? Trong khoảng thời gian này, những người đã từng tiếp xúc với Cố Trường Ca đều cảm thấy chấn kinh, cứ như bọn hắn đang nằm mơ vậy.

Thậm chí có người còn nghĩ lại việc bản thân đã từng mua dưa hắn bán, lúc ấy còn lên tiếng trêu chọc, nói hắn lớn lên trông như vậy thì còn bán dưa làm gì, không biết có bao nhiêu đại tiểu thư đang chờ rước hắn về.

Bây giờ nhớ lại những việc này khiến bọn hắn vô cùng khiếp sợ, trên mặt càng hiện nụ cười khổ. Thời gian này, Thanh Sơn thôn cũng bị phủ lên một tầng mạng che huyền bí.

Nơi này liên tiếp xuất hiện nhiều người có lai lịch thần bí, vậy nên kẻ khác suy đoán liệu đây có phải nơi phong thủy tốt không hay còn cất giấu bí mật nào đó?

Một ít môn phái tu hành ở phụ cận cũng từng có ý đồ tìm hiểu tin tức về Không Động tiên tông, mà kết quả lại làm bọn hắn hoảng sợ. Đây đúng là một thế lực vô cùng khổng lồ trải dài qua Tiên vực và thượng giới. Cũng coi như mới xuất hiện những năm gần đây, nhưng thời gian thật sự mà nó đã tồn tại thì không thể tưởng tượng được.

Đây không phải là cấp bậc mà bọn hắn có thể tưởng tượng hay tiếp cận được.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Thanh Sơn thôn chấn động, náo nhiệt cũng dần dần quay lại vẻ yên bình lúc trước.

Tuy rất nhiều thôn dân đã biết được thân phận của Cố Trường Ca là bất phàm nhưng cũng không thấy hắn khác gì so với lúc trước, vẫn nên làm gì thì làm cái đó.

Cuộc sống hàng ngày rất có quy tắc, lúc mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.

Chỉ có điều, người đưa nước, đưa cơm cho hắn lúc trước là các cô nương trẻ tuổi trong thôn giờ lại biến thành vị Tô cô nương kia.

Sau khi biết được thân phận của Cố Trường Ca, tất cả các cô nương trẻ tuổi trong thôn đều không dám nhớ nhung nữa, tất nhiên là bao gồm cả Trần Nhã cô nương bán đậu hũ ở đầu thôn.

Thân phận giữa bọn hắn chênh lệch quá lớn. Trong mắt các nàng, hắn đã gần như ở một khoảng cách không thể vượt qua, chứ còn nói gì đến ái tình?

Chẳng qua vẫn sẽ có người ở trong bóng tối lặng lẽ nhìn trộm, người trẻ chẳng biết sầu nhưng người trẻ nào lại chẳng hoài niệm thời gian thiếu thời trôi qua rất nhanh của bản thân. Cuối cùng rồi Vương Tiểu Ngưu cũng bị lão đạo nhân kia dẫn đi.

Tuy phụ mẫu của hắn không nỡ nhưng cũng hiểu, từ đây về sau hài tử của bọn hắn sẽ trở thành một tu sĩ chân chính, vậy cũng đã sánh ngang với việc thi đậu Trạng Nguyên, vinh quy bái tổ rồi.

Vì thế, hai người cũng không muốn để Vương Tiểu Ngưu có quá nhiều gánh nặng, bọn hắn đưa tiễn với nụ cười và hy vọng dõi theo hắn đi xa.

Trước khi rời đi, lão đạo nhân để lại cho hai phu thê không ít thứ tốt. Không nói sẽ khiến bọn hắn trường sinh bất lão nhưng tuổi thọ có thể kéo dài mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm năm.

Mặc kệ là suy xét đến nguyên cớ từ Cố Trường Ca hay nguyên cớ từ Vương Tiểu Ngưu, hắn đều phải làm như vậy.

Vương Tiểu Ngưu vừa đi, ít nhiều gì phu thê Vương Nhị Ngưu cũng có chút không nỡ. Bởi bọn hắn không thể biết, chuyến đi này, Vương Tiểu Ngưu phải tu hành bao nhiêu năm, lần kế tiếp có thể gặp lại là khi nào.

Đương nhiên, ngoài phu thê Vương Nhị Ngưu ra, còn có người không nỡ để Vương Tiểu Ngưu đi.

Đó là tiểu nữ nhi Trần gia, Trần Nhị Nha, nhưng đây cũng chỉ là tiểu danh của nàng mà thôi, tên thật của nàng là Trần Tiểu Nhã.

Tuy rằng trước khi đi, Vương Tiểu Ngưu cũng đã lặng lẽ chạy tới thăm nàng, còn đem hết kiếm văn ngọc bội lão đạo nhân cho hắn tặng cho Trần Tiểu Nhã, nói rằng sau khi tu hành thành công sẽ quay lại thăm nàng, mang cho nàng đồ ăn ngon.

Hai người tuổi cũng không lớn, tuy còn chưa đến giai đoạn mối tình đầu nhưng kỳ thật đã mơ hồ có tình cảm với nhau.

Hơn nữa, Trần Tiểu Nhã cũng không nhận ngọc bội của hắn. Nàng chỉ lau nước mắt, bảo hắn hãy tu hành cho tốt, sau đó hai hài tử này trực tiếp ôm nhau khóc.

Cố Trường Ca biết chuyện này, bởi vì Trần Tiểu Nhã đã chủ động tìm hắn kể lể.

Bởi vì nàng nghĩ Cố Trường Ca cũng là tu sĩ, hơn nữa mấy lão đạo nhân kia đều rất tôn kính hắn, cho nên nàng muốn biết bản thân mình có tiên duyên hay không.

Cố Trường Ca không trả lời vấn đề này, ngược lại Tô Thanh Ca nói cho Trần Tiểu Nhã biết, sau này nàng và Vương Tiểu Ngưu nhất định sẽ gặp lại. Mối duyên này đã sớm được định trước.

Đối với Tô Thanh Ca mà nói, tất cả những gì hôm nay đều chính là duyên của nàng.

Nàng không biết vì sao Cố Trường Ca lại trải qua những chuyện như vậy, nhưng ông trời đã để cho nàng gặp hắn ở đây, vậy đó chính là đặc ân lớn nhất…

Trước khi Vương Tiểu Ngưu theo lão đạo nhân rời đi, Cố Trường Ca dọn ra khỏi Vương gia, đến ở cùng Tô Thanh Ca.

Đây đương nhiên là do Tô Thanh Ca chủ động đề cập đến.

Đối với Cố Trường Ca mà nói, chuyện này vô cùng tự nhiên, cứ như hai người vẫn luôn gần gũi như vậy. Bọn hắn tuy rằng không thành thân nhưng lại giống như phu thê nhiều năm, vô cùng ăn ý.

Tô Thanh Ca hiểu rõ thói quen của hắn, biết sở thích của hắn, cho dù là độ ấm của bình trà, nàng cũng hiểu rõ.

Cố Trường Ca cũng quen với cuộc sống bên cạnh nàng, đơn giản mà thoải mái.

Hắn đã đào một vài miếng đất nhỏ ở ngoài sân, không quá lớn nhưng đủ trồng một số loại đậu, dưa, trái cây và rau củ. Mỗi ngày đều làm việc vất vả, làm cỏ tưới nước, đến lúc thu hoạch, hắn mượn xe đẩy của Vương gia đưa đến chợ bán.

Vì dân làng gần đó đều biết được thân phận của hắn, cho nên… dưa và trái cây đều đặc biệt dễ bán.

Hết chương 2367.
Bạn cần đăng nhập để bình luận