Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1855: Ngươi chính là truyền nhân của bần tăng?

Chương 1855: Ngươi chính là truyền nhân của bần tăng?

“Có phải tên tiểu bối họ Cố kia giở trò quỷ không?”

Một vị cổ tổ gắt gao tập trung vào Cố Trường Ca, âm u lạnh lẽo nói.

Mặc dù có hai vị cổ tổ chết trong tay Cố Trường Ca nhưng bởi vì có giếng cổ tồn tại giúp bọn hắn tái tạo lại thân thể nên trong lòng bọn hắn nảy ra ý nghĩ cực kỳ khủng hoảng.

“Cũng không phải là hắn, thế nhưng trước đây Luân Hồi cổ thiên tôn cũng không có khắc xuống bút tích.”

Một vị cổ tổ khác mở miệng, ngữ khí chắc chắn không hề nghi ngờ.

Ở thời điểm này, kỳ thực mấy vị cổ tổ khác cũng phản ứng lại.

Trước đây, người bảo bọn hắn chế tạo Luân Hồi đài là Luân Hồi Cổ Thiên tôn , sau đó thông báo cho bọn hắn thông qua Luân Hồi đài có thể chiếu rọi ra mảnh đất thần bí kia cũng chính là Luân Hồi Cổ Thiên tôn .

Ở bên trong đó, nếu Luân Hồi cổ thiên tôn không động chân tay thì bọn hắn cũng không thể làm gì.

“Chúng ta bị hắn tính toán rồi.” Sắc mặt một vị cổ tổ lập tức trở nên khó coi.

Luân Hồi cổ thiên tôn là tồn tại ở thời kì cổ vô thượng, chưởng khống phát tắc luân hồi, có thể đi qua dòng sông thời gian.

Nếu nhân vật như vậy muốn thiết kế bọn hắn thì bọn hắn cũng rất khó phát hiện ra cái gì.

Huống chi trước đây, Luân Hồi cổ thiên tôn đã lập lời thề đại đạo giao dịch với bọn hắn.

Nhưng ai có thể ngờ tới Luân Hồi cổ thiên tôn lại dám vi pham lời thề?

“Xem ra mấy người các ngươi cũng không tính là chậm hiểu, rốt cuộc cũng hiểu ra.”

“Đáng tiếc lúc này đã muôn.”

Cố Trường Ca cười nhạt lên tiếng, thấy thần sắc mấy vị cổ tổ thâm trầm liền hiểu bọn hắn đã hiểu ra.

“Thật đáng giận, vậy mà lại không còn một mống…”

“Ta hận!”

Chỗ sâu trong Tuyệt Âm Thiên, sương mù đáng sợ lại kéo tới lần nữa, kèm theo hắc lôi rạch phá thiên khung như muốn bổ ra bảo trụ.

Sau khi mấy vị cổ tổ nghĩ thông suốt, tâm tình chập chờn, vừa tức giận vừa hối hận nhưng càng nhiều hơn là tuyệt vọng.

Nhìn tổ cơ mới nhất ban đầu sắp đến, nếu bọn hắn vẫn không tìm thấy mảnh đất thần bí kia thì ít ngày nữa, bọn hắn cũng bị mục nát từng bước xâm chiếm, thân tử đạo tiêu không thể tái tại lại, tất cả tuyệt mạch sinh linh đều có thể cảm giác được cảm xúc tuyệt vọng của cố tổ, không nhịn được mà quỳ phục xuống, không ngừng run rẩy.

Bọn hắn cũng không biết tại sao cổ tổ lại tuyệt vọng như vậy, cũng nghĩ không thông.

Ầm!

Mà ngay lúc này, ở thiên ngoại xa xôi giống như có ba động đáng sợ nào đó đang lan tràn, có quang mang thần thánh rủ xuống tựa như từng trận tiên âm đang dẫn ai đến.

Vào thời khắc này, tất cả mọi người đều thấy được một đạo thân ảnh mơ hồ giống như vượt qua tinh hà mà đến.

Đám người Già Lam càng có cảm giác hồi hộp, phảng phất như thần hồn đều bị đông cứng dưới ánh mắt của đạo nhân anh kia.

Loại lực lượng to lớn mênh mông này khiến đám người cổ tổ sợ hãi run rẩy.

“Luân Hồi Cổ Thiên tôn !”

“Quả nhiên là hắn!”

Nhìn thấy đạo thân ảnh này, sắc mặt mấy vị cổ tổ đều trở nên thâm trầm, vô cùng khó coi, lộ ra sát ý kinh người.

Bọn hắn không ngờ tới Luân Hồi cổ thiên tôn đã biến mất vô số năm vẫn còn tại nhân thế, thậm chí dùng phương thức này hiện thân ở Tuyệt Âm Thiên.

“Đây là Luân Hồi cổ thiên tôn sao?”

“Khí tức lại vô cùng thâm thúy, không phải hạng đơn giản, không hổ là nhân vật bá chủ thời đại Tiên Cổ.”

Ánh mắt Cố Trường Ca cũng liếc qua mang theo sự hứng thú.

Hắn có thể cảm nhận được khối Luân Hồi đạo đài mà hắn lấy được ở Tiên Cổ đại lục đang rung động, rất nhiều đạo tắc bên trên đang thức tỉnh.

Vốn dĩ trước đây hắn lấy được vật này xong liền thôn phệ hấp thu Luân Hồi chi ý ở bên trong, ngưng luyện Luân Hồi Ấn, xem như một thủ đoạn bảo mệnh.

Sau đó vật này trở nên tĩnh mịch, giống như toàn bộ linh tính đều hoàn toàn biến mất.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới hôm nay lại khôi phục, còn có một loại lực lượng hoàn toàn khác hiện lên.

“Xem ra truyền thừa mà trước đây Luân Hồi cổ thiên tôn lưu lại cũng có thâm ý.”

Ý niệm của Cố Trường Ca phun trào khống chế khối Luân Hồi đạo đài này, ánh mắt trở nên cục kỳ thâm thúy.

Ngược lại hắn rất muốn biết, Luân Hồi cổ thiên tôn vẫn luôn núp ở sau lưng chư thiên một thời gian dài như vậy, rốt cuộc là đang suy tính mưu đồ gì?

Luân Hồi cổ thiên tôn ở thời kỳ đỉnh phong tuyệt đối vượt qua tồn tại Kẻ thành đạo.

Mưu đồ của hắn chắc chắn không chỉ đơn giản là thành tiên.

“Vô Lượng Thiên tôn , tại hạ bái kiến các vị đạo huynh.”

Rất nhanh sau đó, kim bích đại đạo từ thiên ngoại kéo tới, nhanh chóng hạ xuống trung tâm tòa Tuyệt Âm Hoàng.

Luân Hồi cổ thiên tôn hiện thân đi tới, vũ y tinh quan, đạo bào bồng bềnh, thoạt nhìn chỉ mới ba bốn mươi tuổi lại tiên phong đạo cốt, khiến người khác cảm thấy một loại thế nhân tiên nhân.

Hắn mang theo nụ cười ôn hòa nhẹ nhàng đi qua Luân Hồi đài trước mắt, ánh mắt như meo theo sự hoài niệm và cảm khái.

“May mà có nó mới có thế giúp bần đạo tìm được đường về.”

Trong lúc nói chuyện, hắn giống như nhớ lại gì đó mà sắc mặt hiện lên vẻ hồi tưởng kí ức.

Nhưng mấy vị cổ tổ ở sâu trong Tuyệt Âm Thiên đều không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Bọn hắn cũng không ngốc. Ban đầu bởi vì lời thề đại đạo mới tin nhầm Luân Hồi Cổ Thiên Tôn. Bây giờ sau khi phản ứng lại liền biết chắc chắn Luân Hồi cổ thiên tôn có mục đích khác, mang theo tính toán mà mưu đồ thâm sâu.

Lai giả bất thiện.

“Ngươi chính là truyền nhân của bần tăng?”

Ánh mắt dời khỏi Luân Hồi đài, Luân Hồi cổ thiên tôn nhìn về phía Cố Trường Ca, cực kỳ chắc chắn nói.

Hết chương 1855.
Bạn cần đăng nhập để bình luận