Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1784: Khí vận chi tử của Hạ giới

Chương 1784: Khí vận chi tử của Hạ giới

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thái độ của đám đệ tử Thái Cổ Hoàng tộc lại lập tức chuyển biến lớn như vậy, rốt cuộc thiếu nữ và bạch y nam tử này là ai?”

Vốn dĩ đám người Thanh Hồng Cổ giới đang đứng yên tại chỗ chờ chết cũng bị một màn bất thình lình này làm cho sợ ngây người.

Tất cả mọi người đều trừng to mắt nhìn về phía sau lưng, mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Vốn dĩ bọn hắn nghĩ đây là tình huống tuyệt vọng, dù cho có sư môn trưởng lão phía sau bọn họ đứng ra thì cũng không cứu nổi bọn hắn.

Đánh giá tình hình hiện tại, thần sắc đám đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc trước mắt đều vô cùng sợ hãi, giống như vừa đắc tội với nhân vật cực kì khủng bố.

“Vô ý quấy rầy Trường Ca thiếu chủ...”

“Mong Trường Ca thiếu chủ ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng ta một mạng.”

Ở trước cung điện giác đấu trường, một đám đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc nhìn Cố Trường Ca cách đó không xa, thần sắc trắng bệch, sợ hãi run rẩy đến cực hạn, hồn đều sắp bị dọa bay.

Tên đệ tử Thái Cổ Hoàng tộc động thủ với thiếu nữ Tuyết Yên vừa rồi cũng trở nên mềm nhũn, trên mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, cả người không ngừng run rẩy.

Cho dù là tộc trưởng phía sau hắn đứng ra thì e rằng cũng không dám cứu hắn, trên mặt hắn tràn đầy tuyệt vọng.

“Ngươi đúng là đang tìm cái chết, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi.’

Ánh mắt lạnh lùng của Thanh Nhi nhìn về phía tên đệ tử Thái Cổ Hoàng tộc vừa mới động động thủ.

Nàng thậm chí còn không nghe theo bất kỳ sự phân phó của ai, rất nhiều thủ hạ âm thầm đi theo trước đó lập tức tiến lên hóa thành một trận bóng đen, trong nháy mắt quét sạch tên đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc phía trước đem đi.

Kèm theo tiếng hét kinh hoàng và tuyệt vọng, phía xa mặt hồ trong vắt như gương bỗng nhiên vang lên một tiếng ‘tõm’ rồi có huyết quang tràn ra.

Từng đàn hung thú giống như ngửi thấy mùi tanh của cá mập, ở sâu trong đáy hồ nhảy lên, mở miệng lớn dính máu, lập tức cắn tên đệ tử kia của Thái Cổ Hoàng tộc.

Lực cắn kinh khủng giống như sơn mạch bao phủ, trong tức khắc liền đem xương cốt và phế tạng cắn đứt, tan thành mưa máu.

“Cứ vậy mà chết rồi.”

Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này không nhịn được cả người rét run, câm như hến.

Sợ rằng dưới đáy hồ to lớn này càng có nhiều hung thú đáng sợ.

Mới vừa rồi Thái Cổ Hoàng tộc còn vô cùng phách lối ngang ngược, trong nháy mắt liền trở thành khẩu phần lương thực cho bọn hung thú, chết không toàn thây.

Những đệ tử Thái Cổ Hoàng tộc còn lại, sắc mặt trắng bệch, lo lắng mình sẽ cùng những tên đồng bạn này, bị chộp tới cho đám hung thú.

"Công tử, mấy người bọn hắn nên xử lí thế nào?"

Thanh Nhi lớn lên ở bên trong chiến trường bách giới từ nhỏ, tất nhiên không phải người loại lương thiện gì, sinh tử chém giết dạng nào cũng đều gặp.

Đối với nàng thì chuyện giết chết vài tên đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc cũng không đáng kể chút nào.

Huống chi hôm nay có Cố Trường ca ở phía sau làm chỗ dựa.

Ngay cả khi có giết chết trưởng lão hay truyền nhân của Thái Cổ Hoàng tộc thì ánh mắt của nàng cũng sẽ không chớp dù chỉ một chút.

Dò xét ở giữa, nàng lạnh lùng đảo qua tất cả tu sĩ ở trước mắt, cho dù là một vài đại nhân vật cũng không dám đối mặt với nàng, nhao nhao cúi đầu xuống thấp.

“Được rồi, xem ra bọn hắn cũng không phải cố ý, ta cũng không phải người yêu thích giết chóc gì, tạm tha cho bọn hắn một mạng.”

Cố Trường ca nghe vậy khẽ gật đầu, thần sắc cũng không có biến hóa bao nhiêu.

Lúc đầu hắn dự định đứng ở phía xa xem náo nhiệt, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này nhưng không nghĩ tới hồng y thiếu nữ này lại trực tiếp bay đến, vừa vặn ngã ở trước mặt hắn.

Nếu là lúc trước, Cố Trường ca đối với tên thiếu niên kia còn có mấy phần hứng thú, dù sao tên này cũng là khí vận chi tử hàng thật giá thật.

Trình độ khí vận này cũng không tính là quá thấp, đã đạt đến trình độ thanh sắc.

Chẳng qua hiện tại tu vi của hắn đã đạt đến mức này, khí vận chi tử tầm thường, hắn thật sự không còn để vào mắt.

Dù cho hắn ra tay giết chết hắn cũng không lấy được bao nhiêu giá trị khí vận và điểm thiên mệnh, cảm giác tồn tại của hệ thống cũng càng ngày càng thấp.

“Đa tạ Trường Ca thiếu chủ đã khoan dung độ lượng mà không giết chết bọn ta.”

Bên kia, nghe được Cố Trường ca muốn tha cho bọn bọn hắn một mạng, đám đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc như được đại xá, tức khắc quỳ xuống đội ơn.

Đối với tên đồng bọn vừa rồi bị ném xuống hồ để nuôi thú dữ cũng thầm hận không thôi.

Nếu không phải tại bên kia thì e rằng bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội cố Trường Ca như thế.

Rất nhiều tu sĩ sinh linh xung quanh vốn đang cho là một hồi nữa sẽ có trò hay để xem, không nghĩ tới Cố Trường ca lại dễ dàng bỏ qua cho đám đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc như vậy, khiến bọn hắn có chút thất vọng.

Sau đó, vì sự xuất hiện của Cố Trường Ca tại nơi này, rất nhiều đại nhân vật cũng nhao nhao đi tới.

Mặc kệ Cố Trường Ca có nguyện ý hay không thì bọn hắn vẫn đều tới bái kiến một phen, tránh lưu lại ấn tượng xấu.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người trong lòng đang hiếu kì tại sao Cố Trường Ca lại chợt xuất hiện ở chiến trường bách giới, vì sao lại bỗng nhiên đi vào giác đấu trường.

Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ vì chọn lựa tùy tùng hay nô bộc mà tới nơi đây?

Trong lòng mọi người nhao nhao suy đoán, tâm trạng có chút phức tạp.

Không ít tu sĩ âm thầm lặng lẽ truyền tin tức này ra ngoài, bẩm báo cho người phía sau lưng bọn hắn.

Chu Tước phường rất lớn, thế lực ngầm cũng nhiều, rắc rối khó gỡ, dựa vào lẫn nhau và thần phục đạo thống để nương nhờ cũng không giống nhau.

Hết chương 1784.
Bạn cần đăng nhập để bình luận