Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2410: Cấm khu

Chương 2410: Cấm khu

Thương Mang chi hải như đang sôi trào, sương mù tam sắc không ngừng bốc lên, ngay cả thời gian và không gian cũng ngưng trệ.

Tất cả những sinh linh quỷ dị sinh tồn trong Thương Mang lúc này càng như tuyết đọng gặp phải ánh mặt trời, trong một thoáng liền tiêu tan thành mây khói, ngay cả tro tàn đều không sót lại.

Tại khu vực thần bí này, một nam tử thoạt nhìn phá lệ trẻ tuổi cứ như vậy tùy ý đi ra.

Cảnh tượng khiến vô số cường giả Linh Khư chân giới trên cổ chiến thuyền đều có loại cảm giác da đầu tê dại. Mọi người đều như lâm đại địch, sau lưng phát lạnh, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Tuy rằng bọn hắn tự xưng là "Thợ săn", hành tẩu bôn ba trong Thương Mang, tìm kiếm chân giới thích hợp để tiến hành hiến tế.

Nhưng bọn hắn cũng không ngu xuẩn, cố tình tránh né một số cấm khu khủng bố tồn tại từ thời cổ lão được ghi chép trong điển tịch, cũng tránh né một vài chân giới cổ lão đã tồn tại qua những kỷ nguyên dài dằng dặc.

Đó cũng không phải bọn hắn bắt nạt kẻ yếu, mà là cá lớn nuốt cá bé, quy tắc sinh tồn đơn giản nhất trong Thương Mang chi hải này.

Có người muốn sống, vậy thì phải tuân theo nguyên tắc như vậy.

Bạch Cốt Tổ Vương cường đại vượt xa bọn hắn, cho nên mới có thể lên thuyền giữa đường, tùy ý gặm cắn tộc nhân của bọn hắn. Thậm chí bọn hắn còn không dám có chút ý niệm phản kháng hay bất mãn nào trong đầu.

Mà sau khi xác định tọa độ của Sơn Hải chân giới trong Thương Mang, biết phương chân giới này chỉ là một phương Tân Sinh chân giới, nội tình thua xa bọn hắn, bọn hắn giống như đám cá mập ngửi được mùi mà chen chúc vọt tới vậy.

Rất hiển nhiên, thanh niên trước mắt cũng không phải tồn tại bọn hắn có khả năng trêu chọc.

"Không biết đạo hữu xưng hô thế nào? Chúng ta đi nhầm vào nơi đây, cũng không phải có ý định quấy nhiễu."

"Nếu như đạo hữu trách tội, chúng ta nguyện ý bồi thường, mong rằng đạo hữu thứ tội."

Lúc này, Bạch Cốt Tổ Vương vô cùng nghi hoặc. Với tu vi của hắn, vậy mà hắn lại không thấy rõ hư thực của nam tử trẻ tuổi trước mắt chút nào.

Chỉ có thể mặc cho đối phương đứng ở nơi đó, đánh giá bọn hắn với vẻ kinh dị.

Hắn thu liễm tâm thần, kiên trì mở miệng nói, thái độ rất điệu thấp.

Ban đầu, trong lòng hắn hiện lên cảm giác sợ hãi sâu sắc, như thể bị tồn tại kinh khủng nào đó theo dõi, cả người sợ run, không thể động đậy.

Đối với hắn mà nói, cảm giác như vậy quả thực quá xa vời, xa đến mức hắn đều không có ký ức. Giống như trở về thời gian hắn còn chưa bước lên con đường tu hành.

Đối mặt với tu sĩ có thể hủy thiên diệt địa này, bản thân hắn nhỏ bé như con kiến hôi, giơ tay lên liền có thể bị gạt bỏ nghìn vạn lần. Vốn cho là hắn đã không cần phải để ý đến những điều này từ lâu.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, ngày hôm nay, hắn lại được thể nghiệm cái loại cảm giác đó một lần nữa. Mà giờ khắc này, cảm giác như vậy ngày càng sâu sắc.

Khi hắn đánh giá vị nam tử trẻ tuổi, loại cảm giác bất an và kinh sợ này càng thêm rõ ràng.

"Tu vi thâm sâu khó lường, chắc chắn đã vượt xa ta, không biết đã đạt tới bước thứ mấy."

"Rất có khả năng hắn đã đứng sừng sững ở cấp độ Đệ Thất Suy, là một tồn tại Tổ Đạo cảnh chân chính, thậm chí còn có thể cao hơn."

Đủ loại ý niệm xẹt qua trong đầu Bạch Cốt Tổ Vương, trong lòng thầm hận, hiện tại hắn chỉ muốn chụp chết tất cả đám người Linh Khư chân giới kia. Chỉ có điều, hắn vẫn không tìm được tọa độ của các chân giới chung quanh để thuận gió đậu thuyền.

Kết quả, đám người kia lại dẫn hắn tới một khu vực kinh khủng như vậy. Trong Thương Mang mênh mông, sự tồn tại của một vị Tổ Đạo cảnh có ý nghĩa như thế nào?

Đủ để che chở một phương chân giới chí cường, đứng sừng sững trong hàng tỉ kỷ nguyên mà không suy!

Nói thẳng ra, tồn tại như vậy đã là lông phượng và sừng lân trong Thương Mang chi hải, hiếm khi gặp được.

Trong Thương Mang có không ít cấm địa nổi danh, mỗi một cấm địa hắn đều nhớ rất rõ ràng, không có khả năng ngu xuẩn phạm vào nơi không nên trêu chọc.

Nhưng có một số cấm địa thần bí vô cùng kinh khủng, vị trí cũng không phải bất biến, mà là sẽ trôi nổi bên trong Thương Mang, ai cũng không biết lúc nào sẽ gặp được.

Bạch Cốt Tổ Vương nhớ rõ, ở mấy lượng kiếp trước có một phương chân giới chí cường cực kỳ cường thịnh. Trong quá trình nâng chân giới chi lực, nỗ lực hợp thể chân giới, nó bất ngờ đụng phải cấm địa thần bí trôi nổi tới.

Kết quả chính là phương chân giới chí cường này bị thôn phệ chỉ trong nháy mắt, ngay cả cặn bã cũng không còn.

Mà trong chân giới đó đã có cường giả sừng sững ở Đệ Thất Suy, có hy vọng đột phá đến Đệ Bát Suy, thế mà ngay cả chạy trốn cũng không kịp, đã bị một ngụm cắn nuốt.

Trong Thương Mang chi hải nguy cơ trùng trùng, không thể nói lung tung như vậy. Cho dù là Bạch Cốt Tổ Vương thì cũng không dám đi đến một số nơi không biết rõ.

Trong mắt Bạch Cốt Tổ Vương hiện tại, cấp độ nguy hiểm của người trẻ tuổi trước mắt đủ để so sánh với người đứng đầu cấm địa. Sương mù Tam Sắc Diệt Thế vừa phiêu đãng lan tràn đến chính là chứng cứ tốt nhất.

Rất có thể nơi đây chính là một phương chân giới cường thịnh, nhưng đã bị thanh niên này tiêu diệt, độc chiếm làm một phương cấm địa.

Hết chương 2410.
Bạn cần đăng nhập để bình luận