Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2342: Phạt Thiên Minh

Chương 2342: Phạt Thiên Minh

"Ta tới đây tìm lão tổ thật ra cũng có vài chuyện muốn thương lượng với ngươi, chuyện liên quan đến Cố gia ta cũng đã biết."

"Vị trí của Cửu Thiên thật sự xa xôi, hơn nữa trên đường đi sẽ không tránh khỏi việc phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn. Đương nhiên ta không muốn nhiều tộc nhân phải bỏ mạng, rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm."

"Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như rơm rác, bách tính muôn dân, chẳng qua cũng chỉ là cọng rơm…" Cố Trường Ca cũng không để ý tới thần sắc hoang mang của hắc bào lão giả và của rất nhiều tộc nhân trong từ đường.

Hắn đã bắt đầu nói rõ mục đích của hắn khi đến đây, nếu như đã muốn câu cá lớn, ít nhất nó cũng phải có công dụng.

Ở một khía cạnh nào đó, quả thực không có ứng cử viên nào phù hợp hơn vị lão tổ Cố gia này. Nghe vậy, hắc bào lão giả rơi vào trầm mặc.

Có lẽ những tộc nhân của Cố gia trong từ đường không hiểu ý nghĩa của những lời này nhưng với trình độ của hắn, đương nhiên có thể hiểu được những gì Cố Trường Ca muốn diễn đạt.

Tuy trong cõi Minh Minh có mệnh đạo nhất định, sau những năm tháng từ cổ chí kim, mọi Chân Giới đều phải chịu sự suy xét của lượng kiếp.

Nếu vượt qua được lượng kiếp thì sẽ lập tức dẫn tới một chuyển biến mới, nâng cao một bước.

Nếu như không vượt qua được lượng kiếp thì sẽ lập tức vẫn lạc, trở về với cát bụi, bị mai táng bên trong hỗn độn, chờ đợi một sự ngẫu nhiên nào đó sau hàng tỷ kỷ nguyên mới có thể được thai nghén ra sinh cơ mới.

Điều này cũng giống như tu sĩ bình thường, từ khi bước vào con đường tu hành, bọn hắn đã định sẵn phải tranh đấu suốt cả chặng đường. Chúng sinh, vạn vật chư thiên hầu như không thể thoát khỏi vận mệnh ấy.

Nếu đây là mệnh số của thiên đạo, vậy bọn hắn phải chấp nhận.

Nhưng cấp độ càng cao thì sẽ càng phát hiện, thiên địa này khủng bố tới chừng nào.

Cái gọi là tranh đấu chẳng qua chỉ là bị giam trong một cái lồng, chém giết những dưỡng cổ lớn mạnh, đợi thời điểm thích hợp thì thu hoạch thanh trừng.

Nói dễ nghe một chút, bọn hắn được gọi là tu sĩ. Nhưng trên thực tế, bọn hắn chỉ là rau hẹ trong mắt của những sinh linh cấp cao hơn, thai nghén ra một lớp lại thu hoạch một lớp.

Cho dù trong số bọn hắn đã sinh ra một dị số, hy vọng có thể phá tan cái lồng sắt này, tiếp cận Chân Thực chi địa, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị một bàn tay khủng bố duỗi ra bóp chết.

Theo như những gì Cố Trường Ca nói lúc này, tại sao những gì hắn nhìn thấy lại không phải ý tứ này.

"Đương nhiên lão phu hiểu rõ những điều mà ngươi nói, nhưng hiểu được thì có ích lợi gì…"

"Lúc trước, ngay cả Viễn tổ cũng không thể thoát khỏi loại vận mệnh này, chúng ta có thể làm gì được chứ?"

Thần sắc của hắn không khỏi có chút ảm đạm, hắc lắc đầu, có phần thất vọng.

"Vô tận năm tháng tới nay, không phải có rất nhiều Kẻ phạt thiên muốn nối nghiệp đời trước, xông ra ngoài tiếp cận Chân Thực chi địa đó sao?"

"Ngay cả thịt nát xương tan, hình thần câu diệt cũng không do dự. Lão tổ như ngươi còn sợ cái gì?"

Cố Trường Ca vẫn cười nhạt một tiếng.

Lúc đề cập đến Kẻ phạt thiên, thần sắc hắc bào lão giả khẽ biến, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía vòm trời bên ngoài từ đường, không thấy xuất hiện dị tượng, trong lòng mới nhẹ nhõm một hồi.

Hai chữ "Phạt Thiên" này cũng không dễ nói ra khỏi miệng, động một chút sẽ gây ra vô số tai ương hiểm họa.

Kết quả Cố Trường Ca lại ung dung bình thản nói ra, hơn nữa còn nói ngay trước mặt rất nhiều tộc nhân của Cố gia trong từ đường, điều này khiến cho hắc bào lão giả không khỏi cười khổ trong lòng.

Đúng là không chút cố kỵ nào…

Càng đạt tới trình độ của hắn, càng phát hiện ánh nhìn chăm chú này bất cứ lúc nào cũng ở trong bóng tối. Từ lời nói đến hành động đều phải cực kỳ thận trọng.

"Nói thẳng cho ta biết, ngươi muốn làm gì?"

Hắc bào lão giả có chút cảm khái trong lòng, dường như hắn sống càng lâu thì lá gan lại càng nhỏ.

Tuy lai lịch của Cố Trường Ca còn tồn tại cổ lão và thần bí hơn so với hắn.

Nhưng bộ dạng của Cố Trường Ca lúc này cũng không khác gì bộ dạng của một người trẻ tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, không kiêng kỵ cũng không quan tâm cái gì, trực tiếp nói ra hai chữ "Phạt Thiên".

"Dục vọng của ta là gây dựng lại chư thiên chân giới, nhân danh cử thiên lập Phạt Thiên Minh."

Cố Trường Ca vẫn lạnh nhạt như cũ, ngữ khí cũng hời hợt.

"Cái gì?"

Nhưng khi lời nói của hắn rơi xuống, sắc mặt của hắc bào lão kịch biến, thậm chí còn kinh ngạc hoảng sợ, mang theo vẻ khó tin.

Ầm ầm!

Trong hư vô tối tăm như vang lên hàng tỷ đạo sấm sét, thanh thế kinh người sắp từ thiên ngoại lao xuống.

Dường như những lời này đã chạm vào một điều cấm kỵ không nên động đến, đánh thức một tồn tại khủng bố đang ngủ say.

Tất cả tộc nhân của Cố gia trong từ đường thần hồn đều muốn nổ tung, có cảm giác linh hải như sắp vỡ vụn, toàn thân sợ run, cả người trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

Một ánh mắt không biết từ đâu nhìn tới, nhìn chằm chằm không rời.

Nó mang theo uy thế vô biên, quả thực giống như một phương thanh thiên đang đập xuống, nghiền nát xương sống của bọn hắn, thần hồn tiêu tán thành tro tàn.

Nhưng thần sắc của Cố Trường Ca vẫn như cũ, không có bất kỳ biến hóa nào.

Sắc mặt của hắn bình thản, hắn phất tay áo lên, dường như sâu trong thiên địa vang lên một tiếng rên thảm thiết nặng nề, rồi uy thế kinh khủng lập tức tản đi như thủy triều.

Hết chương 2342.
Bạn cần đăng nhập để bình luận