Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 877: Người đến từ thế giới khác

Chương 877: Người đến từ thế giới khác

"A Thần, ngươi nói xem chúng ta có tính là xuyên qua rồi không? Đang yên đang lành đi khảo cổ, chẳng hiểu sao lại bị ánh sáng trắng đó đánh trúng, đưa đến cái nơi thần bí khó lường này, xuyên đến một thế giới kì quái, hơn nữa, lúc ấy bỗng nhiên xuất hiện chiếc thuyền thanh đồng nhỏ, sao đột nhiên lại không thấy gì nữa..."

"Nhưng những thứ này hẳn là những luyện khí sĩ được ghi lại trong truyền thuyết cổ đại đúng không? Không chỉ có thể lên trời xuống đất, dời núi lấp biển, ngay cả những quái thú kia cũng to lớn như núi."

"Lúc ấy, người phụ nữ xuất thủ bắt chúng ta đi đơn giản đẹp như tiên tử, mặc dù Tiêu giáo hoa cũng đẹp đến mức không giống phàm nhân, nhưng so với tiên tử thì luôn cảm giác kém chút cái gì đó. Đáng tiếc..."

"Nếu như chúng ta có thể còn sống trở về, công khai chuyện nơi đây ra ngoài thì khẳng định sẽ oanh động thế giới, trở thành danh nhân."

Nói chuyện chính là một nam tử có khuôn mặt chất phát, dáng người khôi ngô.

Nhưng lúc nói chuyện, trong mắt lơ đãng lấp lóe vài tia khôn khéo, rõ ràng hắn không đơn giản như bề ngoài của hắn.

"Không biết, theo đạo lý mà nói thì chúng ta nên tính là xuyên không rồi, nếu không thì căn bản không giải thích được chuyện này."

"Trước lúc này, chúng ta vẫn nên tìm hiểu một chút về thế giới này, nếu không thì có thể ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi, những luyện khí sĩ này không phải là người lương thiện gi đâu."

"Ở trong mắt bọn họ, tất cả chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện."

Nam tử tên là A Thần, nghe vậy thì nói.

Ngũ quan của hắn nhìn rất là tuấn tú, vóc người cân đối.

Mà hắn lại không hoảng sợ giống như những người còn lại, tương đối tỉnh táo, vẫn luôn kiểm tra ngoài của địa lao.

Tên đầy đủ của hắn là Giang Thần, chính là nghiên cứu sinh khảo cổ trong đại học địa chất, hiểu khá rõ về các loại đá cổ, di khắc.

Lần này, mấy người bọn hắn đi theo thầy giáo trong trường tới một di tích mới phát hiện trước đó không lâu, muốn tiến hành nghiên cứu dò xét, thuận tiện làm luận văn chuẩn bị tốt nghiệp.

Nhưng chưa từng nghĩ đến lúc ở trong di tích này, bọn hắn gặp phải một loạt chuyện kì quái, trên đường không ít người gặp nạn.

Một số người cảm giác tà môn, vội vàng lui ra ngoài.

Mà bọn hắn thì không tin tà, một đường đi vào trong.

Cuối cùng ở chỗ sâu gặp được một loại đồ vật rất quái dị, giống như tế đàn, ở bốn phía còn có các loại kỳ thạch phát ra quang hoa, lúc ấy đã lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người.

Lúc ấy, ở bên cạnh tế đàn còn có rất nhiều xương cốt của dã thú to lớn, vô cùng dọa người.

Một số người nhát gan, kém chút sợ tè ra quần, chân mềm nhũn, bởi vì những cái hài cốt đó căn bản là không có bất kì sách cổ nào ghi chép qua.

Bọn hắn giống như mở ra Địa Ngục Chi Môn, gặp được một cảnh khác của thế giới này!

Lúc ấy, không biết vì duyên cớ gì, cũng không biết là ai tác động vào, trên cái tế đàn đó bỗng nhiên xuất hiện tia sáng chói lọi, ngay sau đó đánh trúng vào tất cả mọi người.

Rất nhiều người trong nháy mắt đã hôn mê.

Lần nữa tỉnh lại thì đã xuất hiện ở trong thế giới kì quái này, cảm nhận được cái thế giới này nguy hiểm, đủ loại kinh khủng.

Khi vừa đi vào thế giới này, bọn hắn còn có mười mấy người, mà bây giờ chỉ còn lại tám người.

Mà tám người bọn hắn, cũng không biết còn có thể sống tới khi nào.

"Đúng vậy, vẫn là giữ mạng của chúng ta trước, cũng không biết nữ nhân kia muốn giam giữ chúng ta làm gì."

Nam nhân khôi ngô thở dài một tiếng, hắn tên là Ngưu Điền, có quan hệ rất tốt với Giang Thần, bình thường có chuyện gì đều cùng nhau làm.

Hai người còn kém không cùng một phe.

"Ừm."

Giang Thần gật đầu, xuyên qua ánh sáng, hắn lại không tự kìm được nhìn về phía một bên khác trong địa lao. Một nữ tử đang ôm đầu gối, mái tóc đen suôn dài như thác nước, ngũ quan đẹp đẽ không tì vết, màu da trắng như tuyết, tinh tế tỉ mỉ, mỹ lệ không gì sánh được.

Tiêu Nhược Âm.

Cũng chính là Tiêu giáo hoa trong miệng Ngưu Điền.

Hai người cùng trường cùng khoa cùng lớp.

Thậm chí ở trong mắt rất nhiều người thì bọn họ là một đôi trai tài gái sắc, Giang Thần học thức uyên bác, cố gắng khắc khổ, mà bản thân Tiêu Nhược Âm thì tài hoa xuất chúng, cực kỳ ưu tú.

Nhưng quan hệ của hai ngườ, cũng chỉ hơn tình bằng hữu một chút thôi.

Cái này khiến trong lòng Giang Thần rất bất đắc dĩ, biết được rất nhiều nguyên nhân đang ngăn cản tất cả.

Mà lần khảo cổ này, hắn sở dĩ đi đến nơi này, thật ra cũng có quan hệ rất lớn với Tiêu Nhược Âm.

Bởi vì là nàng chủ động mời.

Ngưu Điền và rất nhiều bạn học ở đây, thật ra cũng đều là nàng mời.

Nếu như không phải là bởi vì Tiêu Nhược Âm, lúc ấy hắn cảm giác được không thích hợp thì đã chạy trốn, sao có thể rơi vào tình trạng lưu lạc tới thành này như bây giờ.

Nhưng Tiêu Nhược Âm giống như lại không chú ý tới ánh mắt Giang Thần nhìn về phía của nàng, vẫn như cũ nhìn chằm chằm ngoài địa lao, ánh mắt bình tĩnh, giống như đang ngẩn người, nhưng lại giống như đang suy nghĩ chuyện gì.

Trên người nàng cũng không có vẻ khủng hoảng hay bất an giống như người khác, ngược lại rất bình tĩnh, giống như đã tiếp nhận tất cả.

"Đúng rồi, A Thần, ngươi có chú ý đến lúc ấy cái thuyền thanh đồng đó xuất hiện thế nào hay không, ta thấy một tia sáng lóe lên, sau đó rất nhiều người đều hôn mê đi..."

"Mà một phi thuyền thanh đồng bỗng nhiên xuất hiện, chở chúng ta một đường đến chỗ này."

Mà lúc này, Ngưu Điền bỗng nhiên nhịn không được hỏi, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc.

Mặc dù lúc ấy rất nhiều người bị ánh sáng đánh trúng đều hôn mê.

Nhưng hắn thì không, cho nên hắn thấy được lúc ấy một phi thuyền thanh đồng bỗng nhiên xuất hiện, nhìn rất là xưa cũ cổ xưa, ngay cả cổ kỳ trên phi thuyền cũng rách rưới, chở tất cả mọi người xuyên thẳng qua vũ trụ mịt mờ.

Sau đó hắn thật sự là không chịu nổi, đột nhiên ngủ thiếp đi.

Ngưu Điền cũng không biết trên đường đã đi qua bao lâu, sau khi tỉnh lại thì đã xuất hiện ở thế giới này.

Mà chiếc phi thuyền thanh đồng chở bọn hắn lúc đó, cũng đã biến mất không thấy gì nữa.

Nghe vậy, vẻ mặt Giang Thần hơi đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết cái kia phi thuyền đến cùng đi đâu rồi, lúc ấy ta thấy ngươi ngủ, sau đó cũng thật sự là nhịn không được, ngủ thiếp đi. Chuyện xảy ra sau đó thật ra cũng không biết gì nữa."

Lúc ấy, người bị tia sáng đánh trúng, ngoại trừ Ngưu Điền ra thì thật ra còn có không ít người là tỉnh, trong đó cũng bao gồm cả Giang Thần.

Hết chương 877.
Bạn cần đăng nhập để bình luận