Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2273: Ma loại giết mãi không hết

Chương 2273: Ma loại giết mãi không hết

"Xem ra đã gợi nhớ lại ký ức không tốt của ngươi và ta."

"Thời gian trôi qua thật là nhanh...”

Cố Trường Ca cười nhạt, dời ánh mắt khỏi người Sầm Sương.

Sầm Sương nhìn chằm chằm vào hắn, gần như nghiến răng nghiến lợi, vì thế mà đôi mắt vốn xinh đẹp hằn lên tơ máu. Nàng vẫn nhẫn nại như trước, không muốn bởi vậy mà khiến cả Vô Quy thành to lớn này phải chịu liên lụy, trường thương trong tay cũng sắp bị nàng bóp đến mức có vết rạn nứt.

Nếu như là ở nơi khác thì giờ phút này, nàng có thể bất chấp mọi hậu quả mà vọt tới liều mạng với Cố Trường Ca. Các trưởng lão còn lại ngoại trừ lão thành chủ, Quy lão, dược bà bà đều chìm vào yên lặng.

Phần lớn trong bọn hắn đều là người sống sót sau Cấm Kỵ kỷ nguyên, từ đầu cũng không thân thiết gì với Sầm Sương.

Bọn hắn không biết được Sầm Sương hận Cố Trường Ca đến mức nào, không rõ nàng hận tên đầu sỏ này biết bao nhiêu. Đại đa số mọi người cảm thấy cung kính và sợ hãi Cố Trường Ca, thật ra thù hận còn nhiều hơn.

Nhưng Cố Trường Ca không quá để ý đến chuyện đó, hắn đến Phù Diêm Cảnh chỉ vì muốn xác nhận một chuyện.

Sau khi Thanh Y rời khỏi Thượng giới và trở về Tiên vực, nàng không hề tới Phù Diêm Cảnh, cũng không đi tìm Tiên Cung di tộc.

Vậy thì chỉ còn lại một khả năng cuối cùng...

"Xem ra nàng đã đến Luân Hồi chi địa, có ý định tái diễn Luân Hồi, giúp những người kia được tái hiện...” Cố Trường Ca đoán được mục đích của Thanh Y: “…Nếu không thì không thể giải thích được tung tích hiện tại của nàng.”

Trong cả Tiên vực lớn như vậy lại không có khí tức của nàng, thậm chí làm cho người ta hoài nghi, chân linh của chân giới này cũng sắp tiêu tán, biến mất khỏi thế gian.

Chân giới không có chân linh che chở tựa như ngọn hải đăng rực rỡ giữa Thương Mang chi hải có hải, hấp dẫn những sinh linh và cường giả bôn ba ở nơi đó đến đây.

Bầu trời bên ngoài đã có dị tượng đáng kinh ngạc xuất hiện, tựa như sắp diệt thế.

Đây chính là nguyên nhân khiến Sơn Hải chân giới bị những sinh linh phiêu bạt trong Thương Mang chú ý tới.

Chậm nhất là trăm năm, những sinh linh kia sẽ đi theo ánh sáng giữa bóng tối này, giống như đàn cá mập ngửi được mùi máu chen chúc mà đến, hiến tế toàn bộ Sơn Hải chân giới, tiếp dẫn thế giới phía sau bọn hắn hàng lâm.

Đây là pháp tắc sinh tồn của chư thiên mênh mông và Vô Ngần chân giới, chân giới có thể nuốt chửng hoặc thủ tiêu lẫn nhau, sau khi mục nát sẽ nghênh đón sinh mệnh mới.

"Hẳn là nàng cũng chú ý tới việc này, cho nên mới định tiếp dẫn tất cả về trong thời gian ngắn nhất."

Cố Trường Ca có một suy nghĩ trong lòng.

Nếu nghĩ theo hướng đó thì mọi chuyện rõ ràng rồi.

Thanh Y đã sắp xếp xong xuôi hết mọi chuyện từ trước khi lượng kiếp thứ hai đến, không tồn tại cách nói rằng hắn sẽ giết chết tất cả sinh linh.

Linh hồn tiêu vong trong trận chiến đó đều bị nàng dẫn đến một nơi nào khác, dùng cách này để lẩn tránh tai họa. Chỉ cần đến thời cơ thích hợp, thế gian mênh mông trước kia đều sẽ được nàng đưa về từ nơi luân hồi.

Hiện tại, có đủ loại tin đồn lưu truyền trong Tiên vực, vậy nên rất nhiều sinh linh đều đang suy đoán, những cường giả đã từng rời khỏi Tiên vực sẽ trở về nơi đây một lần nữa.

Nhưng sự thật lại không phải như vậy, người thật sự trở về là những anh linh đang ngủ say ở Luân Hồi chi địa.

Có một số nhân vật cấp nguyên lão còn sống sót từ lượng kiếp thứ nhất đến tận sau khi Thanh Y thành lập Tiên Cung, ngược dòng về những thời đại cực kỳ xa xôi.

Mà càng nhiều là vô lượng sinh linh và tu sĩ đã chết trong Cấm Kỵ kỷ nguyên. Vì thế, Thanh Y cũng phải trả giá đắt.

Nhưng cũng may nàng là chân linh của Sơn Hải chân giới, nếu không cũng không chịu nổi nhân quả kinh khủng này, cũng không dễ giấu diếm mọi chuyện.

"Đó là nơi nào?"

Sau đó ánh mắt Cố Trường Ca nhìn lại về nơi núi non trùng điệp và thâm sơn hùng vĩ, cất tiếng hỏi. Sương mù vô tận tỏa ra từ nơi đó giống như muốn bao phủ cả nơi này.

"Đó là Thương Minh Cảnh, là diệu cảnh khi xưa đã từng cộng sinh với Phù Diêm Cảnh, chẳng qua về sau nơi đó lại xuất hiện một vài khe nứt không gian khiến nó bị ma khí ăn mòn, bị vô số ma loại chiếm cứ...”

Quy lão cung kính trả lời:

"Vài năm đổ lại đây, nhiều thế hệ bọn ta đều phải chém giết những ma loại xông ra từ trong Thương Minh Cảnh.”

"Phù Diêm Cảnh?"

Cố Trường Ca xoay người rời khỏi Vô Quy thành, thân ảnh vụt qua, lao về hướng tràn ngập Tuyệt Âm khí mà bản thân đã cảm giác được lúc trước.

Quy lão và một đám trưởng lão Vô Quy thành thấy thế đều sửng sốt, không rõ ý của Cố Trường Ca nhưng vẫn vội vàng đuổi theo phía sau.

Sầm Sương nắm chặt trường thương, ánh mắt mang theo sự kiên cường và cố chấp, nàng cũng hóa thành một luồng ánh sáng bám sát phía sau bọn hắn. Bao lâu nay, nàng vẫn luôn chém giết ma loại ở Bích U chi địa để tôi luyện tu vi và kinh nghiệm chiến đấu của bản thân.

Chính là vì mong những ngày sau có thể thật sự phải dùng tới.

Có thể nói, không có bất kỳ người nào ở Vô Quy thành này biết rõ nơi đó hơn nàng.

Ma loại giết mãi cũng không hết, chúng cuồn cuộn không dứt, lao ra từ ánh sáng rực rỡ màu xanh biếc mà mênh mông kia.

Nếu như không có Vô Quy thành luôn không ngừng chiến đấu chém giết ma loại lâu nay, nơi này đã trở thành vùng đất bị ma loại chiếm cứ, không còn bất kì sinh linh nào tồn tại.

Chứ đừng nói là một phương thế giới xanh tốt mênh mông, tràn ngập sinh cơ như thế ngoại đào nguyên như vậy. Rất nhiều trưởng lão của Vô Quy thành khi chạy tới nơi này đều mang vẻ mặt nặng nề.

Hết chương 2273.
Bạn cần đăng nhập để bình luận