Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 817: Bảo hổ lột da

Chương 817: Bảo hổ lột da

"Cạc cạc…"

Đại Hồng Điểu bỗng nhiên kêu lên, hai mắt cũng phát ra ánh sáng.

"Có manh mối rồi à?"

Cố Tiên Nhi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nàng lập tức nhìn theo ánh mắt của nó, sau đó vẻ mặt trở nên cứng đờ.

Giữa khe hở vách núi, một gốc cây màu xanh đỏ tựa như sao trời đang phát ra ánh sáng mờ ảo, rất là mỹ lệ và kỳ dị.

"Ta bảo ngươi tìm người, ai bảo ngươi tầm bảo chứ!" Giọng điệu của nàng có chút bất mãn, thật là một con Đại Hồng Điểu không đáng tin cậy.

Nghe vậy, Đại Hồng Điểu hơi khinh thường nhìn nàng một cái.

"Ta không cần thứ này, không tìm được người thì thần thảo trân quý tới mấy ta cũng không cần..." Cố Tiên Nhi lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ u sầu.

"Đây là… Tinh Hỏa Chủng…"

Nhưng rất nhanh, nàng lại liếc mắt nhìn thoáng qua, sau đó không khỏi thốt lên, vẻ mặt chuyển sang vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đôi mắt đẹp cũng sáng lên.

Lúc này, nàng mới chú ý tới dưới gốc cây kia có một viên đá nhỏ tỏa ra nhiều màu sắc rực rỡ.

Thân hình của Cố Tiên Nhi chợt lóe lên, vội vàng lao tới muốn hái xuống, tâm trạng u sầu trở nên tốt hơn nhiều.

Vận khí của nàng thật là không tệ.

Không tìm được người nhưng lại tìm được Tinh Hỏa Chủng, như vậy cũng không lãng phí thời gian tìm kiếm của nàng.

Nhưng Cố Tiên Nhi không chú ý tới.

Nơi xa, phía sau một cây cổ thụ, một người đàn ông vóc dáng vừa phải, dung nhan bình thường đang nhìn bóng dáng đi xa của nàng với vẻ mặt phức tạp, nhưng hắn lại không bất kỳ động tác nào.

Người này đúng là đại sư huynh Tần Vô Nhai trở về từ Cửu Thiên, đồng thời cũng đại sư huynh của Cố Tiên Nhi ở kiếp trước.

Sau khi Cố Tiên Nhi hái được quả Tinh Hỏa Chủng kia, nàng rời khỏi đây như một cầu vồng thần thánh mà không nhận ra Tần Vô Nhai vẫn luôn chú ý đến nàng ở phía xa.

"Tính cách như vậy, tuy rất giống với sư muội năm đó nhưng vẫn có chút khác biệt."

Mà Tần Vô Nhai cũng thở dài thật sâu, thân ảnh đi ra khỏi phía sau gốc cây cổ thụ, hắn thu hồi ánh mắt, cũng không chủ động ra nhận nhau.

Mặc dù bây giờ trong tay hắn đã có nước của Luân Hồi hồ, nó có thể giúp cho Cố Tiên Nhi khôi phục lại ký ức của kiếp trước.

Nhưng hắn đột ngột bước ra, lại còn không rõ xuất thân, chắc chắn sẽ khiến cho Cố Tiên Nhi nghi ngờ.

Nếu cứ ra tay ép buộc Cố Tiên Nhi phải uống nước Luân Hồi hồ, việc đó có phần không phù hợp với cách hành sự của hắn.

Chưa nói tới việc tu vi của Cố Tiên Nhi không tầm thường, còn có rất nhiều thủ đoạn, nếu như thật sự muốn trấn áp nàng, chỉ sợ phải tốn chút công sức.

Khi đó cái được không bù nổi cái mất.

Hơn nữa, Tần Vô Nhai đến đây chỉ là để vì tìm ra nơi mà Tử Dương Thiên Quân đang ẩn náu nên hắn cũng không muốn vướng vào những rắc rối khác.

Cho nên hắn mới ở trong bóng tối nhìn Cố Tiên Nhi rời khỏi.

Lúc ấy, sau khi chứng kiến người bạn trước đây của mình đầu thai ở Chu Tước cổ quốc, trong lòng Tần Vô Nhai đã rất kích động, hắn dự định sẽ đến Huyền Vũ cổ quốc tụ hợp với sư đệ.

Với thân phận của Tử Dương Thiên Quân, không khó để tìm ra danh tính của người phụ nữ đó.

Chỉ cần hắn biết được thân phận của người phụ nữ kia, sau đó suy nghĩ cách nhận nhau, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đáng tiếc là ý nghĩ thì rất tốt nhưng tình huống thực lại khiến cho Tần Vô Nhai choáng váng, không thể tin được.

Tần Vô Nhai thật sự không ngờ tới, sau khi đến Chu Tước cổ quốc, hắn không tìm thấy được Tử Dương Thiên Quân.

Thay vào đó, hắn nghe nói rằng Tử Dương Thiên Quân và người thừa kế ma công đã bắt cóc một thiếu nữ có được Tiên Ma thể.

Thậm chí, cuối cùng hắn đã lừa giết một đám thiên kiêu ở Tuyệt Âm Chi Địa, còn có tin tức suýt chút nữa thì giết Cố Trường Ca trong đó.

Chuyện này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ tới mới đi Luân Hồi hồ không bao lâu đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Ngay từ đầu, Tần Vô Nhai không tin với tính cách của sư đệ sẽ làm ra chuyện như thế.

Bởi vì năm đó khi ở sơn môn, Tử Dương Thiên Quân khá nhát gan và rụt rè nên rất hay bị các đệ tử khác bắt nạt, đều là Tần Vô Nhai giúp hắn đòi lại công bằng.

Với tính cách này, Tử Dương sư đệ sao có thể làm ra chuyện giết thiên kiêu như vậy, hơn nữa còn có Thần Tử Hoàng, truyền nhân của Thiên Hoàng sơn lại càng chết thảm trong đó.

Nhưng Tần Vô Nhai cũng không tin tưởng lắm vào suy nghĩ của mình, dù sao thì sau bao nhiêu năm như vậy, con người đều sẽ thay đổi.

Giống như Tử Dương sư đệ của hắn hận Cố Trường Ca vậy, tất nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội đưa Cố Trường Ca vào chỗ chết, cho dù phải hợp tác với người thừa kế ma công.

Sau đó, Tần Vô Nhai không tìm thấy bất kì chuyện gì liên quan đến tung tích của Tử Dương Thiên Quân, nhưng tất cả các loại tin tức và tin đồn khác đã xác nhận điều đó.

Những chuyện này khiến Tần Vô Nhai rơi vào nghi ngờ sâu sắc, hắn ngày càng cảm thấy việc này chắc chắn có liên quan tới Tử Dương sư đệ.

Nhưng rất nhanh, cũng may Tử Dương Thiên Quân đã chủ động phái người tới liên lạc với hắn, đoán được hắn đã rời khỏi Luân Hồi hồ đi đến Huyền Vũ cổ quốc.

Cho nên, Tần Vô Nhai đã chạy một mạch đến tìm gặp Tử Dương Thiên Quân rồi bàn bạc những việc sau đó.

"Hi vọng chuyện này không liên quan gì đến sư đệ, xem ra người thừa kế ma công không đơn giản, bảo hổ lột da (*) thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần mình có thể bị hổ cắn ngược lại.”

(DG: Bảo hổ lột da: Thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hi sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định sẽ không thành công.)

Hết chương 817.
Bạn cần đăng nhập để bình luận