Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2216: Tự tin như vậy sao?

Chương 2216: Tự tin như vậy sao?

Nghịch Trần giơ tay phải lên , trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một vòng xoáy tinh không. Hắn cúi đầu nhìn vòng xoáy kia như thể đang thấy được chính mình.

"Đây là hóa thân chi giới hiện tại của ta, cấp độ giống hệt với Tiên vực." Nghịch Trần ngắm nhìn vòng xoáy tinh không trong tay, một lúc lâu sau mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lúc nhắm mắt, thần niệm của hắn lập tức dung nhập vào vòng xoáy, sau đó xuyên qua mảnh tinh vực này khiến không một nơi nào xung quanh nó là không có thần niệm.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ dị, tinh không mênh mông này là hắn.

Cái phân thân này không thể di chuyển, càng không phải thần thông kinh người gì nhưng sinh mạng của tất cả các sinh linh trong thế giới này đều sẽ bị Nghịch Trần nắm giữ.

Hơn nữa ở trong thế giới này, tất cả mọi thứ đều phải tuân theo Nghịch Trần bởi vì đây là thế giới của hắn!

Thế nhưng ngay lúc Nghịch Trần đang cảm ngộ tu vi của bản thân và muốn mở rộng thế giới này thì bỗng nhiên sắc mặt hắn khẽ biến, hắn cau mày nhìn về phía cuối của tinh vực này.

"Đột nhiên lúc này có chấn động truyền tới từ chỗ đó."

Chấn động này cũng không phải quá mãnh liệt nhưng lại không hề che giấu mà làm kinh động thiên tự, dường như có bước chân đang vang lên trong tinh không mênh mông.

"Là ai?"

Sắc mặt Nghịch Trần không ngừng thay đổi, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt, hắn cảm thấy dường như bản thân đang bị cái gì đó theo dõi.

"Hiện tại ai lại đi tới mảnh tinh vực hoang vu này chứ?"

Nhưng mà dù sao Nghịch Trần cũng không phải người thường, hắn nhanh chóng trấn định lại, trong phạm vi của mảnh tinh vực này, ngay cả Chân Tiên cũng không thể làm khó hắn.

Lúc đầu Nghịch Trần còn hoài nghi đó chính là những cừu địch đã từng đuổi giết Nghịch Minh nhất tộc.

Dẫu sao những người đó cũng đuổi cùng giết tận, muốn hoàn toàn loại bỏ Nghịch Minh nhất tộc ra khỏi thế gian.

Thế nhưng Sơn Hải chân giới đã vỡ vụn từ lâu, nếu bọn hắn muốn đuổi theo thì cũng rất khó, trong đại dương mênh mông vô tận ẩn chứa nguy cơ trùng trùng, cho dù là hắn thì cũng phải tiêu hao rất nhiều công phu mới bất ngờ lưu lạc được đến đây.

Mà ngay lúc trong đầu Nghịch Trần lướt qua đủ loại suy nghĩ, vẻ mặt dần dần trở nên trầm trọng thì một đạo nhân ảnh từ xa đi tới. Đột nhiên hắn bật cười, tựa hồ đã biết Nghịch Trần đang ẩn thân ở đây từ sớm.

"Ngươi thật sự rất giỏi ẩn náu nhưng vẫn bị ta tìm được."

Đây là một nam tử trẻ tuổi thoạt nhìn có vẻ rất anh tuấn. Hắn mặc bạch bào, tay áo rộng rãi, trên mặt mang theo nụ cười tự tin mà lạnh nhạt. Hắn chậm rãi đi tới, tinh không dưới chân lan ra từng tầng gợn sóng, sau đó lập tức phủ lên trên người Nghịch Trần.

"Là ngươi..."

Con ngươi Nghịch Trần nhanh chóng co rụt lại, hắn lập tức nhận ra tên nam tử trẻ tuổi trước mắt này chính là Vương Vô Thương, truyền nhân đương thời của Vương gia, một Tiên Vương thế gia.

Trước kia ở chiến trường mênh mông, hắn vô tình được Vương Tử Câm cứu, sau đó dưỡng thương ở Vương gia một khoảng thời gian, đó cũng chính là lúc hắn gặp được tên nam tử trẻ tuổi rước mắt này.

Dựa vào nhãn lực của mình, đương nhiên Nghịch Trần có thể nhìn ra được Vương Vô Thương không phải là người đơn giản, trông thì có vẻ khiêm tốn nhưng thực chất lại vô cùng cay độc.

Để có thể giao hảo với La vương phủ, hắn không tiếc làm mối biểu muội Vương Tử Câm của mình với La Huyền cho dù đã biết rõ Vương Tử Câm vô cùng chán ghét La Huyền.

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

Đủ loại ý niệm thoáng qua, vẻ mặt Nghịch Trần nhanh chóng phục hồi, hắn vô cùng bình thản mở miệng hỏi mà không có quá nhiều gợn sóng.

Hắn vẫn chưa luân lạc tới mức phải sợ nam tử trẻ tuổi Vương Vô Thương này.

Kỳ thực trước đó hắn đã có kế hoạch, hắn dự định tiếp cận Vương gia thông qua Vương Tử Câm, từ đó tìm cách để chiếm lấy thân thể của Vương Vô Thương rồi từng bước xâm chiếm Vương gia.

Thế nhưng điều khiến Nghịch Trần có chút kinh ngạc đó là hắn vẫn chưa bắt đầu thực hiện kế hoạch này mà Vương Vô Thương đã tìm đến cửa.

"Ngươi ẩn náu ở đây nên dĩ nhiên ta buộc phải tìm tới rồi."

Vương Vô Thương thản nhiên nói, trên mặt đầy vẻ thản nhiên và vân đạm phong khinh. Ánh mắt hắn nhìn Nghịch Trần giống như đang nhìn một con mồi vậy.

"Ngươi cũng đừng hốt hoảng, lúc ngươi ở Vương gia thì ta đã âm thầm lưu lại ấn ký trên người ngươi."

"Chỉ cần ngươi cách ta không quá xa, không rời khỏi phạm vi Tiên vực thì ta sẽ có biện pháp để tìm được ngươi."

Nghe vậy, trong lòng Nghịch Trần không khỏi trầm xuống, hắn nhớ tới một vài chuyện khi ở Vương gia trước đây.

Đương nhiên Nghịch Trần không thể phạm sai lầm như vậy, vì vậy sau khi rời khỏi, hắn còn cẩn thận dò xét tình huống của bản thân nhưng hiển nhiên thủ đoạn lưu lại ấn ký của Vương Vô Thương đáng sợ hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

"Ngươi tự tin như vậy, ngươi có thể đối phó ta sao?"

Nghịch Trần nhàn nhạt hỏi, hắn đứng dậy từ trên mặt đất, ánh mắt nhìn thẳng vào Vương Vô Thương đang đi tới.

Hắn không biết bản thân có chỗ nào sơ suất mà khiến Vương Vô Thương để mắt tới, lại còn không ngại đi xa vạn dặm để tới giết mình.

Hết chương 2216.
Bạn cần đăng nhập để bình luận