Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2227: Vô Quy Thành

Chương 2227: Vô Quy Thành

Có thể nói Phù Diêm Cảnh không bị ngoại giới phát hiện là nhờ có trận pháp ngăn cách, tất cả đều là tác dụng và công lao của hạch tâm bản nguyên ở trong Vô Quy thành.

Hiện nay trận pháp cấm chế bị khô kiệt sụp đổ cũng có một phần nguyên nhân là do hạch tâm bản nguyên sắp sửa kiệt quệ. Lúc này Dư lão mới mạo hiểm rời khỏi Phù Diêm Cảnh, đi đến Tiên vực để tìm hiểu thực hư về Ma Chủ.

Kỳ thực chuyện này cũng làm tiêu hao rất nhiều năng lượng của hạch tâm bản nguyên nên mới khiến cho một số trận pháp kết giới bị rạn nứt.

Từ đó dẫn đến trong khoảng thời gian này, có nhiều tu sĩ ngoại giới bất ngờ tìm được Phù Diêm Cảnh và đi nhầm vào nơi đây.

"Nếu quả thật đến một khắc kia, chúng ta cũng chỉ có thể đưa ra lựa chọn, hoặc là tất cả mọi người ở lại Phù Diêm Cảnh, hoặc là đại đa số người đi xa cùng với Vô Quy thành."

Dược bà bà thở dài một tiếng, đối với chuyện này cũng rất bất đắc dĩ, không có biện pháp ứng đối nào khác.

Tuy rằng từ khi tồn thế cho đến nay, Phù Diêm Cảnh đã vượt qua những kỷ nguyên khá dài, sinh linh các tộc sinh sôi nảy nở và phát triển, chung sống an bình hòa thuận, nhưng lực lượng vẫn không có khả năng chống lại toàn bộ Tiên vực, thậm chí còn có ma đầu khiến Tiên vực sợ hãi kia.

"Ta đã biết, nếu như thật sự có ngày đó..."

Thanh Phong gật đầu, biểu tình trầm trọng, ánh mắt nhìn ra ngoài Vô Quy thành, nghĩ tới vô số thành trấn ở bên ngoài, sinh linh nhìn về phía hắn với ánh mắt kính nể và sùng bái.

Trong một thoáng hắn cảm thấy vai mình nặng hơn rất nhiều.

So với mấy đời sinh linh sinh hoạt tại Vô Quy thành mà nói, kỳ thực hắn chỉ là một ngoại nhân, không ai biết được lai lịch của hắn, chỉ biết hắn được Dược bà bà nhặt về từ Vô Quy hải ngạn.

Đối với hắn mà nói, Vô Quy thành cũng là nhà của hắn.

Mà hiện nay, cái nhà này lại đối mặt với tai ương ngập đầu, có dấu hiệu bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, làm sao tâm tình của hắn có thể không trầm trọng cho được?

"Sầm Sương đi đâu rồi?"

Thanh Phong phục hồi tinh thần, nhớ tới một chuyện khác, bèn mở miệng hỏi.

"Sầm Sương dẫn người đến Bích U chi địa giết ma..."

Dược bà bà nói.

"Nàng cũng biết thời gian cấp bách, nghĩ rằng có thời cơ này thì nên giết nhiều ma loại một chút, thu thập một số ma hạch.”

Vô Quy thành có thể tồn thế nhiều kỷ nguyên như vậy, ngoại trừ hạch tâm bản nguyên mà tổ tiên đã từng lưu lại thì còn có một bộ phận tài nguyên rất lớn đến từ ma hạch, do Ma tộc ở Thương Minh Cảnh lưu lại sau khi chết.

Thực ra một số trưởng lão ở Vô Quy thành đều đang suy đoán, hạch tâm bản nguyên mà tổ tiên để lại chính là đến từ một đầu Ma tộc kinh khủng không gì sánh được của Thương Minh Cảnh.

Tuy nhiên, suy đoán là như vậy nhưng lại không thể chứng thực. Trong Thương Minh Cảnh tràn đầy ma khí vô tận, chỉ có ma loại mới có thể sinh tồn, một khi các tu sĩ sinh linh khác bước vào trong đó thì sẽ bị ma khí ăn mòn, thực lực mất sạch.

Nếu như ở trong đó lâu hơn một chút, thậm chí còn có khả năng bị chuyển hóa thành ma loại, trở thành sinh vật đáng sợ chỉ biết sát phạt.

Mà những năm gần đây, một ít ma loại trong Thương Minh Cảnh cũng sẽ đi theo khe nứt tới địa hạt của Phù Diêm Cảnh tàn sát trắng trợn.

Ma loại trong Thương Minh Cảnh xem sinh linh ở Phù Diêm Cảnh là thức ăn, mà Phù Diêm Cảnh lại dùng thứ ma loại để lại sau khi chết là ma hạch như một loại tài nguyên.

Hai bên sống nhờ vào nhau, tuần hoàn cộng sinh, giằng co qua vô số năm tháng.

"Lần này Sầm Sương nàng và Dư lão đi ra bên ngoài, gặp được tên ma đầu trong truyền thuyết kia, sau khi trở về liền trở nên bướng bỉnh..."

"Thậm chí nàng còn dự định đi qua khe nứt, tiến đến Thương Minh Cảnh tàn sát ma loại."

"Nếu như ngươi gặp được nàng, nhất định phải nghĩ biện pháp khuyên nhủ nàng. Đó cũng không phải chức trách mà từ nhỏ nàng phải đeo trên lưng, như vậy quá nặng nề rồi,..."

Dược bà bà lắc đầu, tiếp tục nói.

"Ta đã biết, hiện tại ta đi thăm sư tôn một chút."

...

Thanh Phong gật đầu, sau đó rời khỏi nơi đây, trong lòng có chút buồn vô cớ, nhưng càng nhiều hơn là một loại cười khổ. Sầm Sương trong miệng hắn chính là tôn nữ của lão Thành chủ ở Vô Quy thành, cũng coi như sư muội của hắn.

Trước đây lúc hắn được Dược bà bà cứu sống, hắn phát hiện mình đã quên đi quá khứ của bản thân, tuy rằng trong người không có thực lực nhưng lại may mắn được lão Thành chủ của Vô Quy thành thu nhận làm đồ đệ, dạy hắn làm sao vận dụng một thân pháp lực và bản lĩnh.

Mà Thành chủ có một tôn nữ, thần nguyên của nàng bị phong kín trong một khoảng thời gian rất dài, mãi cho đến kỷ nguyên này mới xuất thế.

Nhưng hiện tại trạng thái của lão Thành chủ cũng không tốt lắm, khí huyết khô kiệt, không còn ở thời kỳ toàn thịnh nữa, cũng không biết có thể sống được bao lâu.

Mỗi lần Thanh Phong đi thăm, lão Thành chủ đều rất suy yếu nằm ở trên giường, rất lâu rồi không mở mắt quan sát mọi chuyện, tất cả đều thông qua thính giác để nghe được vô số sự tình xảy ra ở Vô Quy thành.

Lão Thành chủ cũng được mọi người ở Vô Quy thành coi là lão nhân thông tuệ nhất, đức cao vọng trọng. Ngay cả Dược bà bà và mấy trưởng lão cũng thua xa hắn.

Hết chương 2227.
Bạn cần đăng nhập để bình luận