Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 881: Nguyên nhân xuyên qua

Chương 881: Nguyên nhân xuyên qua

"Không cần, tạm thời giữ lại đi."

Cố Trường Ca đáp, hắn có chút hứng thú đối với đám người này, cho nên vẫn chưa hạ sát thủ, bằng không vừa rồi thì tên Giang Thần kia đã trực tiếp nổ tung, bị diệt cả thần hồn và thân thể.

Trừ cái đó ra, hắn phát hiện trên người Giang Thần có một cỗ khí vận mịt mờ đang dao động, nhưng vẫn còn chưa tới giai đoạn dâng lên.

Nếu hắn đoán không lầm thì Giang Thần hẳn là khí vận chi tử, hơn nữa còn là thuộc về loại bàn tay vàng chưa thức tỉnh.

Hệ thống cũng chưa từng đề cập, xem ra còn cần một đoạn quá trình.

Nhưng nếu so sánh với Tiêu Nhược Âm thì Giang Thần vẫn còn kém xa, có điều tạm thời coi như trồng rau hẹ, biết đâu sau này lại hữu dụng.

Cố Trường Ca không phát hiện được bất kỳ mô bản khí vận chi tử nào trên người Giang Thần hay Tiêu Nhược Âm.

Chỉ là điểm khí vận trên người Tiêu Nhược Âm có hơi cao quá mức, nếu không phải khí vận chi tử thì cũng là người có đại khí vận.

Ban đầu Cố Trường Ca coi mô bản khí vận sẽ cùng loại với Cửu Long Kéo Quan Diệp Thiên đế, nhưng sau khi gặp được thì hắn mới phát hiện mình suy nghĩ nhiều.

Hơn nữa, đám người Giang Thần cũng không phải đến từ Địa Cầu, Cố Trường Ca rất tin tưởng vào điều này, mà cũng khiến hắn có chút thất vọng.

Tiêu Nhược Âm vẫn luôn im lặng đi phía sau, nghe hai người nói như vậy, cơ thể mềm mại không khỏi run rẩy một chút, trong lòng càng thêm sợ hãi và bất an.

Nhưngkhi nàng nghe thấy Cố Trường Ca nói tạm thời giữ lại đám người Giang Thần, lúc này Tiêu Nhược Âm yên lòng thở phào một cái.

Trước đó đủ loại bất an sợ hãi cũng tiêu tán rất nhiều, Tiêu Nhược Âm cảm giác Cố Trường Ca cũng không có ác ý gì với mình, chỉ đơn giản là tò mò mà thôi.

Sau khi rời khỏi địa lao, ánh nắng và không khí bên ngoài đã lâu không thấy khiến cho tâm thần của Tiêu Nhược Âm thả lỏng rất nhiều, tiếp tục yên lặng đi theo sau lưng Cố Trường Ca.

Nàng nhìn ra được, thế giới này rất là mỹ lệ và hùng vĩ.

Những thứ mà trước kia nàng không dám nghĩ tới cũng dần dần hiện lên trước mắt.

Tộc đàn với hình dạng quái trạng, Thần Sơn lập loè thần quang, thác nước màu bạc treo ngược trên trời cao, tiên nhân siêu nhiên thoát tục...

Mọi thứ khiến cho Tiêu Nhược Âm không khỏi thở sâu, tâm cảnh cũng dần dần bình tĩnh trở lại, giống như nàng hẳn thuộc về nơi này.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, cũng tới một cách khó hiểu.

Đối với nàng mà nói, thế giới này dường như rất thích hợp.

Rất nhanh, ba người đã đi vào trong một tòa cung điện rộng lớn, Cố Trường Ca tùy ý ngồi xuống, ánh mắt bình thản, thoạt nhìn như đã mất đi mấy phần tiên khí, nhiều thêm chút hương vị hồng trần.

Hắc Nhan Ngọc bưng nước trà cho hắn, sau đó nhu thuận nhã nhặn đứng hầu ở một bên.

Nếu không phải Tiêu Nhược Âm gặp qua hung uy kinh khủng của đối phương, có lẽ nàng sẽ cho rằng nữ tử váy đen này vốn dĩ là một người ngoan ngoãn nghe lời.

Đương nhiên nàng cũng rõ ràng tại sao nữ tử váy đen sẽ như thế, tất cả đều vì người đàn ông trước mặt chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng đã lộ ra sự bất phàm.

"Tên của ngươi là gì?"

Cố Trường Ca cụp mắt thổi nước trà, ánh mắt nhạt nhẽo, thuận miệng hỏi một câu.

Tiêu Nhược Âm đứng tại chỗ, không dám giấu diếm, lập tức trả lời, " Tiêu Nhược Âm, Tiêu của Tiêu Sắt, Âm của Âm Nhạc."

Đây là cách nàng vẫn luôn tự giới thiệu bản thân, bởi vì lúc trước vẫn luôn có người nhầm họ của nàng thành “Tiếu"

"A, Tiêu Nhược Âm? Thật là một cái tên dễ nghe."

Cố Trường Ca gật đầu, sau đó lại nói, " Ta muốn biết những việc ở thế giới các ngươi."

Nếu như linh hồn đám người này mạnh mẽ một chút thì hắn có thể trực tiếp sưu hồn, không cần thiết phải trực tiếp hỏi thăm phiền toái như vậy.

Dù sao thì những người này đều ở xã hội hiện đại, toàn bộ văn minh đều có khuynh hướng khoa học kỹ thuật, điều này khiến cho cường độ linh hồn của bọn họ yếu hơn rất nhiều lần so với phàm nhân Thượng Giới.

Mà khi nghe Cố Trường Ca hỏi như vậy, tròng mắt của Tiêu Nhược Âm hơi co rụt, nàng không ngờ đối phương lại hỏi loại vấn đề này mà không phải hỏi thăm xem bọn hắn tới đây bằng cách nào, cũng không có hỏi thăm tại sao nàng lại biết ngôn ngữ của thế giới này.

Điều này khiến nàng có chút trở tay không kịp.

Nàng đã nhìn ra, có vẻ Cố Trường Ca đã hiểu rõ lai lịch của bọn hắn, cho nên cũng không kinh ngạc bao nhiêu.

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tiêu Nhược Âm nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Nàng biết Cố Trường Ca có thủ đoạn thăm dò xem nàng có nói dối hay không, cho nên Tiêu Nhược Âm không dám nói ngoa nửa câu, bắt đầu giới thiệu một cách tường tận.

"Lúc trước chúng ta đều sinh sống trên một hành tinh màu xanh lam tên là Thiên Lam tinh. Nơi đó hoàn toàn khác biệt với nơi này, tuổi thọ của mọi người đều rất ngắn, không có luyện khí, cho dù vận dụng khoa học kỹ thuật chữa bệnh thì cũng rất ít người có thể sống quá một trăm tuổi..."

Nàng không biết Cố Trường Ca có thể hiểu được những lời mình nói hay không.

Nhưng đối phương vẫn chưa cắt lời của nàng, hắn vừa uống trà vừa nhìn nàng một cách hứng thú, giống như lắng nghe rất nhập thần, trông có vẻ rất tò mò về thế giới kia.

Thấy vậy, Tiêu Nhược Âm lại thở phào lần nữa, nàng thả lỏng rất nhiều, đã không còn lo lắng và bất an như trước nữa.

"Chủ nhân, đây là binh khí lục soát được trên người nàng trước đó. Ta đã thử qua, uy lực không lớn, không thể tổn hại được lớp da của hung thú, nhưng lại có thể xuyên thủng da của những dã thú bình thường."

Lúc này, Hắc Nhan Ngọc như nhớ tới cái gì đó, nàng lấy một thứ ra đưa cho Cố Trường Ca xem.

Thứ này có ngoại hình gần giống như một khẩu súng ngắn.

Nhưng hắn lại cảm giác bên trong có linh khí dao động mơ hồ, đây là điều khác với súng ống bình thường.

"Đây là Súng Linh Năng, thứ này rất hiếm ở trong thế giới của chúng ta, cần phải dùng một loại đạn đặc thù..."

Thấy vậy, Tiêu Nhược Âm lên tiếng giải thích, nhưng nàng không biết Cố Trường Ca có thể nghe hiểu hay không.

Nếu như không phải thân phận của nàng có chút đặc thù, gia tộc vốn ở thế giới kia có thực lực không tầm thường thì cũng sẽ không có được loại Súng Linh Năng này.

"Thú vị đấy."

Cố Trường Ca cười nói, hắn xem xét cây súng ngắn này vài lần sau đó trả lại cho nàng.

Với sự giải thích của Tiêu Nhược Âm, hắn cũng đã rõ nền văn minh ở thế giới kia là như thế nào.

Nó gần giống với Địa Cầu, nhưng lại tồn tại những viên đá ẩn chứa năng lượng đặc thù mà Tiêu Nhược Âm gọi là linh thạch.

Bọn hắn xuyên qua thế giới này có liên quan đến việc lần trước nàng bất cẩn kích hoạt linh thạch khác trong tế đàn.

Hết chương 881.
Bạn cần đăng nhập để bình luận