Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2823. Bị khinh

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
“Vừa rồi người gảy đàn là ngươi phải không?”
Cố Trường Ca gật đầu lại tiếp tục hỏi.
Thật ra ban nãy hắn đang suy nghĩ rằng phải làm sao tìm được cái cớ vừa thích hợp vừa thuận theo lý để xuống tay với Sở Tiêu.
Sự xuất hiện của thiếu nữ áo trắng trước mắt này quả thật vừa đúng thời cơ, có thể tiết kiệm được rất nhiều tính toán và sức lực của Cố Trường Ca.
“Vâng...”
Thiếu nữ áo trắng có chút không rõ vì sao Cố Trường Ca lại hỏi vậy, song nàng vẫn thành thật gật đầu.
“Ta rất thích khúc nhạc mà ngươi tấu đó.” Cố Trường Ca lại nói.
“Đa… đa tạ…”
Thiếu nữ áo trắng cũng không ngờ được Cố Trường Ca lại nói như vậy, nàng nhất thời ngẩn người, sau đó phản ứng lại mới hơi mang theo một chút ngượng ngùng thấp giọng cảm ơn hắn.
“Ngươi có muốn rời khỏi nơi này hay không?” Cố Trường Ca mỉm cười, tiếp tục lên tiếng hỏi nàng.
Thiếu nữ áo trắng nghe vậy trong mắt lập tức hiện lên vẻ khát vọng, tất nhiên nàng không muốn ở lại nơi phong nguyệt như Lâm Thủy Hiên này, bởi vì chắc chắn một ngày nào đó nàng sẽ mất đi sự trong sạch của mình, bỗng dưng nghĩ đến việc gì đó, ánh mắt của thiếu nữ tên Y Y kia lại trở nên ảm đạm.
“Nhưng mà ta không thể rời đi.” Nàng lắc đầu.
Nàng còn nợ tỷ tỷ rất nhiều linh thạch, hơn nữa còn nợ Lưu ma ma của Lâm Thủy Hiên món nợ khổng lồ, vậy nên nàng vẫn phải ở lại đây để trả nợ.
Nàng biết vị Cố Trường Ca trước mắt này khẳng định có biện pháp trợ giúp nàng rời khỏi nơi này.
Song, sao nàng có thể vô duyên vô cớ tiếp nhận ý tốt của người khác chứ, vừa rồi Cố Trường Ca hiện thân giúp đỡ nàng đứng dậy đã làm cho nàng vô cùng cảm kích rồi.
“Tại sao không thể rời khỏi chứ? Bọn họ ép buộc ngươi sao?”
Cố Trường Ca tùy ý hỏi, thiếu nữ áo trắng há to miệng tính nói gì đó nhưng lại không biết phải trả lời giải thích như thế nào, thế là nàng chỉ có thể im lặng cúi đầu.
“Ngươi tốn bao nhiêu linh thạch để mua được nàng? Ta sẽ trả ngươi gấp trăm lần, hay là gấp ngàn lần nhé?”
Dường như Cố Trường Ca biết thiếu nữ áo trắng nghĩ gì, hắn cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn lướt qua Lưu ma ma rồi lên tiếng hỏi.
Lưu ma ma nghe vậy lập tức giật thót cả lên, bà ta vội vàng trả lời: “Nếu Cố công tử muốn dẫn Y Y đi thì cứ tự nhiên dẫn đi, sao ta dám cầm linh thạch của ngài đây chứ.”
Cố Trường Ca ồ một tiếng, có điều vẫn tùy ý nói: “Ta không muốn lấy không của ngươi.”
Trên gương mặt Lưu ma ma lập tức tỏ vẻ vô cùng đau khổ, bà ta liên tục xua tay nói: “Y Y không đáng giá đâu, công tử cứ việc mang đi là được.”
Nói xong bà ta lập tức lấy khối Hoàng Tâm Thánh Thạch kia từ trong ngực ra ý đồ muốn trả lại cho Sở Tiêu, chứ không muốn đục nước béo cò lần này.
Theo bà ta thấy, kẻ tên Y Y này chính là một tai họa, nàng chỉ biết gây ra cho bà ta rất nhiều phiền toái.
“Vị huynh đài này, ngươi làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi hay không?”
“Mọi việc đều phải chú ý tới thứ tự trước sau, rõ ràng là tại hạ chọn Y Y cô nương trước tiên, hình như hành vi của ngươi hơi bá đạo nhỉ?”
Sở Tiêu hoàn toàn không ngờ rằng từ đầu tới cuối Cố Trường Ca đều không để ý tới hắn, ngược lại còn coi hắn như không khí. Thậm chí còn định trực tiếp chi tiền để chuộc nữ tử tên Y Y kia.
Nụ cười trên mặt hắn cuối cùng cũng không giữ được nữa, lông mày hắn nhíu lại, giọng điệu cũng trở nên vô cùng không khách khí.
Mà đúng lúc này, dường như Cố Trường Ca mới chú ý tới hắn, Cố Trường Ca quay đầu liếc về phía hắn.
Xong nhoáng cái đã thu hồi tầm nhìn, Cố Trường Ca nhìn về phía thiếu nữ áo trắng đứng bên cạnh mình, trong lúc nói chuyện vẫn giữ vẻ thản nhiên hờ hững, hắn nói: “Từ đêm nay trở đi ngươi đã được tự do, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể rời khỏi nơi này.”
Nghe thấy vậy, cả người thiếu nữ áo trắng đều có chút ngây ngốc.
Nàng không ngờ được chỉ với hai ba câu nói của Cố Trường Ca mà đã có thể khiến bản thân lấy lại được sự tự do, còn có thể rời khỏi nơi này nữa chứ?
“Đa…đa tạ công tử...”
Thiếu nữ áo trắng nhanh chóng trở nên tỉnh táo, ngay lúc nàng đang muốn lên tiếng cảm tạ thì Sở Tiêu cách đó không xa bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, trong mắt hắn xẹt qua vẻ u ám rồi nói: “Huynh đài khinh thường tại hạ như vậy đúng là khinh người quá đáng. Nữ nhân mà ta nhìn trúng từ trước tới nay còn chưa có ai dám cướp từ trong tay ta đâu.”
Sở Tiêu xoạt một cái khép quạt lại, ánh mắt của hắn dần dần trở nên lạnh lùng, nụ cười trên mặt cũng đã biến mất.
Đã lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên hắn gặp được người dám khinh thường bản thân đến vậy, đúng là coi hắn như không khí hay gì.
Lúc ở Tiên Sở Hạo Thổ ai thấy hắn mà không cung kính chứ? Mặc dù phụ mẫu hắn dạy hắn rằng lúc ở bên ngoài không được chủ động gây chuyện rắc rối, có thể khiêm tốn bao nhiêu thì khiêm tốn bấy nhiêu.
Tuy nhiên đến tận lúc này, khi người khác đều đã bắt nạt đến trên đầu hắn rồi lại bảo hắn có thể làm bộ làm như không thấy, làm con rùa rụt cổ được à?
Hết chương 2823.
Bạn cần đăng nhập để bình luận