Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3489. Ta không liên quan



Chương 3489. Ta không liên quan




“Đúng là can đảm lắm. Ngươi nên biết, cho dù tổ phụ của ngươi là Chúc Thương Ninh cũng không dám nói với ta những lời như vậy, huống chi là ngăn cản trước mặt ta.”
Tinh Minh quốc sư thưởng thức nhìn Chúc Phó Dật, sau đó ánh mắt lạnh lại.
Áo bào rộng nhẹ hất lên một cái, một luồng sức mạnh mênh mông truyền đến đánh bay Chúc Phó Dật, khiến hắn ta phải phun máu, như bao tải rớt xuống đất, nửa ngày cũng không đứng dậy được.
“Nếu không có vật thiếp thân của tổ phụ ngươi, ta cũng khó mà tìm được hành tung của các ngươi. Nể phần nhân tình này, ta tha cho ngươi tội bất kính.”
Nụ cười ôn hòa trên gương mặt ông ta chợt tắt, chuyển sang lạnh lùng như băng.
Trước mắt Chúc Phó Dật biến thành màu đỏ, yết hầu ngòn ngọt. Nghe xong, hắn ta lại càng cảm thấy khó tin.
Không thể nào?
Chẳng lẽ ngay cả tổ phụ cũng liên kết với người ngoài phản bội Vị Ương tiên triều?
“Chúc công tử và ba thị nữ của ta đều vô tội, hy vọng quốc sư đừng làm tổn thương bọn họ. Ta sẽ thúc thủ chịu trói theo ngươi rời đi.”
Hai mắt Khương Vị Ương khẽ nhắm lại, gương mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên.
Nàng tự biết hôm nay mình đã không còn đường lui, trừ phi phụ thân của nàng xuất hiện, nếu không sẽ không ai có thể ngăn cản được Tinh Minh quốc sư.
“Lão phu không phải hạng người lạm sát kẻ vô tội, công chúa cứ việc yên tâm.”
Tinh Minh quốc sư khẽ gật đầu, gương mặt lộ ra ý cười.
Dứt lời, ông ta định duỗi cánh tay khô gầy như nhánh cây của mình, dự định mang Khương Vị Ương rời đi.
“Sao?”
Tuy nhiên, trong chớp mắt này, nụ cười trên mặt Tinh Minh quốc sư biến mất, mày cau chặt.
Ông ta bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nơi nào đó, ánh mắt dường như có kim quang chớp tắt, khí tức khai thiên tích địa, vũ trụ đổ sụp tràn ngập. Thời không ngưng trệ hình như cũng muốn bị áp sập theo.
“Không nghĩ đến trước mắt lão phu lại còn có người sống khác.”
Giọng điệu của ông ta có chút ngoài ý muốn nhưng càng nhiều hơn chính là sự lạnh lùng.
Nghe xong, ánh mắt đang khép lại của Khương Vị Ương cũng mở ra, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ ngoại trừ nàng và Chúc Phó Dật, bên trong thời không ngưng trệ này còn có người khác?
Điều này khiến cho ngọn lửa hy vọng đã tắt của nàng một lần nữa sáng lên. Sự việc hẳn còn có cơ hội chuyển cơ?
“Đạo hữu còn muốn tiếp tục ẩn thân bao lâu? Hay ngươi muốn lão phu bắt ngươi ra?”
Tinh Minh quốc sư nhìn về phía thương đội đã ngừng lại, nhìn thẳng vào một chiếc xe ngựa, ánh mắt nghiền ngẫm: “Nếu không phải cảm xúc của đạo hữu sinh ra ba động, bị lão phu cảm nhận được, lão phu sẽ không phát hiện ra bên trong thời không ngưng trệ mà mình sáng tạo còn có người khác.”
Xuất hiện tình huống này, hoặc đối phương có tạo nghệ cực sâu về phương diện thời không.
Hoặc tu vi cao hơn ông ta, hoặc có dị bảo đặc biệt có thể che giấu tồn tại nhân quả bản thân, thân tan hư vô, tìm sao cũng không tìm ra.
“Xin lỗi, thật ra ta cũng không phải cố ý nghe lén, chỉ là thủ đoạn ngưng trệ thời không này của tiền bối không có tác dụng gì với ta.”
Một giọng nói thanh thúy vang lên trong xe ngựa, dường như còn có chút áy náy.
Thiếu nữ váy đỏ kéo rèm bước ra. Làn da của nàng trắng nõn như ngón sen, ngũ quan tinh xảo, chính giữa lông mày còn có điểm hoa đào, mái tóc xanh như suối, còn cài một cây trâm, cách ăn mặc đơn giản tươi mát, trên người cũng không có quá nhiều trang sức.
Bên trong thời không ngưng trệ này, biểu hiện của nàng rất tự nhiên, hành tẩu bình thường, không bị ảnh hưởng chút nào.
Tinh Minh quốc sư cau mày đánh giá, gương mặt mang theo chút nghi hoặc.
“Không phải Đạo cảnh?”
Sau khi nhìn thấy rõ thực lực của thiếu nữ, sự kinh ngạc trên nét mặt của ông ta lại càng nhiều: “Ngay cả thực lực Đạo cảnh cũng không có, làm sao có thể thoát khỏi quy tắc thời không của ta? Cho dù trên người ngươi mang theo dị bảo nào đó, nếu không có thực lực thôi động, làm thế nào có thể phát huy được tác dụng chứ?”
“Lại là nàng?”
Chúc Phó Dật đang té ngã đằng xa cũng kinh ngạc nhìn thiếu nữ váy đỏ.
Hắn ta có chút ấn tượng với thiếu nữ mặc váy đỏ, dường như là kim chủ của thương đội hộ tống hàng hóa. Lúc đó, khi bọn họ đi theo thương đội, người phụ trách còn tìm thiếu nữ váy đỏ hỏi thăm ý kiến của nàng.
Sau khi nàng đồng ý, bọn họ mới được đi theo đằng sau thương đội.
“Không chỉ không tiến vào Đạo cảnh, ngay cả Tiên Đế cảnh cũng còn khó với tới, hơn nữa còn là một tiểu nha đầu?”
Sắc mặt Tinh Minh quốc sư hơi khó coi, dường như không nghĩ đến ông ta sống lâu như vậy, lại có ngày bị một tiểu nha đầu hù dọa.
Thiếu nữ váy đỏ cũng không bị khí tức trên người Tinh Minh quốc sư hù sợ, biểu hiện vẫn như thường, giải thích: “Ta chỉ trùng hợp ở đây, cũng không phải cố ý nghe lén các ngươi trò chuyện, cũng không có ý nhúng tay vào chuyện giữa các ngươi. Chuyện xảy ra hôm nay, ta sẽ thủ khẩu như bình, không nói cho bất cứ kẻ nào nghe đâu. Tiền bối ngươi muốn mang người đi thì đi nhanh lên. Ai biết được về sau không chừng sẽ xuất hiện biến số nào đó.” Hết chương 3489.



Bạn cần đăng nhập để bình luận