Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 284: Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội

Chương 284: Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội

"Ta biết, chủ nhân còn cần Diệp Lăng còn sống để tiếp tục cõng nồi giúp ngài." Nghe vậy Doãn Mi cũng gật đầu nói.

Lời này cũng không giả, Diệp Lăng dù nói thế nào, cũng là truyền nhân của một vị Luân Hồi Thiên Tôn, năng lực ẩn tàng phía sau chắc chắc không nhỏ.

Một vị Cổ Thiên Tôn, đã gần đến tiên thậm chí vượt qua cả tiên ở thời tiên cổ.

Hắn không để lại tộc đàn cùng đạo thống, hết lần này tới lần khác đem tất cả truyền thừa để lại cho truyền nhân.

Cái này phải là cơ duyên thâm hậu cỡ nào, cho dù là những vô thượng đạo thống cùng Bất Hủ đại giáo đều sẽ động tâm.

Doãn Mi đoạn thời gian này cẩn thận quan sát Diệp Lăng, đương nhiên đã nhìn ra điểm dị thường của hắn.

Hắn không dám bại lộ bản thân có truyền thừa, cho nên đành phải nén giận, kiên trì cõng nồi cho Cố Trường Ca.

Nói thực mưu kế này của Cố Trường Ca có thể nói vô cùng ác độc, mà lại thiên y vô phùng, trong thời gian ngắn ngủi khiến người ta khó tìm ra sơ hở.

Mà bản thân Diệp Lăng lại có thể ẩn giấu bản nguyên, tránh né truy sát, coi như bị tu sĩ thiên hạ kêu đánh kêu giết, giống như chuột chạy qua đường, hắn vẫn có thể bình yên vô sự, trốn đi mất.

Nói thực cho đến nay, còn không có bất kỳ người nào có thể phù hợp cõng nồi cho Cố Trường Ca hơn Diệp Lăng.

"Diệp Lăng còn sống tác dụng lớn hơn so với chết đi, ta vẫn còn chờ hắn giúp ta tìm ra động phủ của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn." Cố Trường Ca cười một tiếng.

Trong lời nói cũng không để sinh tử của Diệp Lăng ở trong lòng.

Với thực lực của hắn ngày hôm nay, muốn giết chết Diệp Lăng, kỳ thật rất dễ dàng.

Nhưng cái gọi là khí vận chi tử, nếu như không từng bước đem tất cả giá trị nghiền ép sạch sẽ vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?

"Ừm, chủ nhân yên tâm đi, chỉ cần ngài còn cần, Doãn Mi nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp giúp ngươi."

Doãn Mi vẻ mặt thành thật nói, đôi mắt huyết sắc tựa như lưu ly bảo thạch nhìn Cố Trường Ca.

"Có câu nói này của ngươi, ta an tâm rồi."

Cố Trường Ca cười cười, đưa tay đem nàng ôm vào lòng, "Bất quá vẫn còn cần ngươi tiếp tục ủy khuất một đoạn thời gian nữa."

Hắn còn đang cân nhắc nên mở miệng như thế nào để Doãn Mi về sau tiếp tục ở lại bên người Diệp Lăng ẩn núp thêm một đoạn thời gian.

Hiện tại chính nàng ngược lại mở miệng trước, cũng đỡ Cố Trường Ca mất công suy nghĩ lí do thoái thác.

"Làm việc cho chủ nhân, không ủy khuất."

Doãn Mi chân thành nói, câu nói này xuất phát từ nội tâm, không chứa một tia giả dối.

"Dáng vẻ thật sự khiến người ta cảm thấy thương xót...." Cố Trường Ca nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, khẽ thở dài.

Nghe vậy, thần sắc của Doãn Mi mang theo vài phần chờ mong, cùng một chút ngượng ngùng nhìn hắn.

Lúc này, Cố Trường Ca đương nhiên biết nên làm cái gì.

Một đêm không ngủ.

Hôm sau, Doãn Mi thương thế đã tốt hơn rất nhiều .

Cố Trường Ca liền cùng nàng tách ra.

Doãn Mi một mình tiến về toà cổ trấn mà nàng và Diệp Lăng hẹn nhau, chuẩn bị đi theo Diệp Lăng đi tìm động phủ mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại.

Thứ này rất trân quý, đương nhiên không cần nhiều lời.

Xưng là Tiên gia động phủ cũng không đủ, hơn nữa còn rất có thể là tiểu thế giới có thể mang theo người .

Diệp Lăng vất vả tìm lâu như vậy, đương nhiên không nguyện ý từ bỏ.

Doãn Mi vì giúp Cố Trường Ca xác định chỗ chính xác của động phủ, lúc này đương nhiên còn phải tìm được Diệp Lăng mới được.

Nhìn thấy thân ảnh của Doãn Mi dần dần biến mất bên trong sơn lĩnh.

Thần sắc Cố Trường Ca cũng không khỏi lộ ra ý vị sâu xa.

Diệp Lăng lúc này có lẽ còn bởi vì hôm qua không kịp mang Doãn Mi đi theo mà áy náy.

Bây giờ nhìn thấy Doãn Mi đi tới , chắc hẳn sẽ không sinh nghi.

Trên đầu chữ sắc có cây đao.

Câu nói này nói cũng không có sai.

Hiện tại hắn cũng chỉ cần ngồi chờ xem trò hay, sau đó đợi đến thời cơ thích hợp, đi thu lấy quả ngọt là được.

Tính mệnh của Diệp Lăng hắn tạm thời còn phải giữ lại.

Bây giờ còn vài cái nồi ở Tiên Cổ đại lục còn đang chờ hắn gánh nữa.

"Suy đoán của ta cũng không sai , sau khi quan hệ của Xích Linh cùng Diệp Lăng rạn nứt, nàng sẽ dẫn đầu rời khỏi nơi này trước. Lúc này, tùy tùng của Xích Linh cùng Doãn Mi, đều sẽ hoài nghi thân phận của Diệp Lăng "

"Coi như Xích Linh niệm tình bạn cũ giải thích, chỉ sợ cũng sẽ không có người tin."

"Mà thời điểm tin tức Diệp Lăng ở nơi này bị truyền ra, sẽ dẫn tới một lượng lớn tu sĩ chạy tới thảo phạt người thừa kế ma công."

"Kết hợp với chuyện Diệp Lăng bị Hắc Thiên Ưng gia tộc truy sát, sau đó chuyện bên trong tổ mộ cũng bị tuôn ra , tất cả mọi chuyện diễn ra quá tuyệt đi."

" Nhiều chuyện trùng hợp như thế chồng chất lên nhau, Diệp Lăng ngươi sợ là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội."

Cố Trường Ca đứng ở đỉnh núi chắp tay sau lưng, trông về phía di tích thành trì cách đó xa xa, không khỏi buồn cười.

Sau đó hắn rời khỏi nơi này, dự định gọi một đám tùy tùng của hắn, cũng làm một tên "Chính nghĩa chi sĩ " thảo phạt người thừa kế ma công .

Ngay tại lúc đó.

Giữa Sơn lĩnh cổ mộc, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt đẹp đẽ nhanh chóng ngang qua, vượt qua rất nhiều dãy núi, tránh né một tên cường giả Thiên Thần cảnh đang truy sát sau lưng.

Đây chính là Xích Linh sau khi cùng Diệp Lăng tách ra.

Hiện tại thần sắc của nàng có chút mỏi mệt tái nhợt, nhưng trái tim càng băng giá hơn.

Trên đường chạy trốn nàng lại gặp Diệp Lăng, nhưng mà Diệp Lăng mảy may cũng không thèm để ý tới nàng, quay đầu bỏ chạy, còn hấp dẫn cường giả Thiên Thần cảnh vốn là đuổi giết hắn tới đây.

Sau đó quay đầu liền chạy.

Hành động lần này của Diệp Lăng, thật sự khiến Xích Linh không còn lời nào để nói, chỉ nói bản thân thật sự là mắt chó đui mù, ý tốt trước đó bị chó ăn mất rồi.

Cũng may bản thân nàng thực lực không yếu, trong trẻ tuổi chí tôn cũng thuộc hạng trung , pháp khí linh dược vô số.

Cả đoạn đường này, mặc dù nhìn tình thế rất nguy hiểm, nhưng thật ra cũng không có gì đáng ngại.

Nàng hiện tại ngược lại cảm giác Doãn Mi trước đó thương thế cực nặng sẽ rất nguy hiểm.

Diệp Lăng tâm tâm niệm niệm đối phương, kết quả trong lúc nguy nan, trực tiếp co cẳng bỏ chạy, mảy may cũng không thèm để ý sinh tử của Doãn Mi.

Nhân phẩm của hắn nàng coi như đã nhìn thấu.

"Xem ra vẫn là Trường Ca đạo huynh đáng tin cậy, chuyện này có nên nói cho huynh ấy không ."

Lúc này, Xích Linh đang suy nghĩ vấn đề này.

Cố Trường Ca đã từng nói muốn giúp thiên hạ thái bình, suy nghĩ vì vạn linh chúng sinh, diệt trừ người thừa kế ma công, như vậy hắn đương nhiên sẽ chú ý tới Diệp Lăng.

Dù sao lúc ấy Cố Trường Ca nói hắn cũng hoài nghi Diệp Lăng.

Hiện tại sau khi nàng đoạn tuyệt với Diệp Lăng , Xích Linh kỳ thật đang nghĩ, có nên đem tất cả mọi chuyện nói cho Cố Trường Ca không.

Đến lúc đó Cố Trường Ca lựa chọn tiếp tục giúp Diệp Lăng rửa sạch hiềm nghi, hay là lựa chọn không còn nhúng tay tới chuyện của Diệp Lăng nữa, cũng phải xem bản thân hắn.

Hết chương 284.
Bạn cần đăng nhập để bình luận