Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1182: Đáng tiếc là màu đỏ đó còn chưa đủ

Chương 1182: Đáng tiếc là màu đỏ đó còn chưa đủ

“Việc của Phật Sơn ta sẽ giải thích với mọi người bên ngoài. Trong khoảng thời gian này, Kim Thiền, ngươi hãy dưỡng thương thật tốt đi, ta sẽ nói với bên ngoài là người đã diện bích hối lỗi rồi.”

Bên trong bảo điện, Như Phật nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó chắp tay trước ngực rồi tụng một tiếng phật hiệu, vừa nói như vậy, đồng thời cũng phân phó mọi người.

Kim Thiền Phật Từ chính là truyền nhân của Phật Sơn, cũng là người được chọn làm phương trượng đời sau, vì thế bọn hắn sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện.

Cho dù lần này ở thế giới bên ngoài có rất nhiều tin đồn bất lợi cho Kim Thiền Phật Tử. Bọn hắn cũng nhất định phải tìm ra cách chống đỡ.

Các nhóm thế lực ở Thiên Hoàng Sơn, Vô Tận Hoả quốc đều mượn cơ hội đó nổi lên cùng tính luôn một sổ với mối thù trước đó.

Tình thế rất bất lợi đối với bọn hắn, nhưng bây giờ, ngoài việc giải thích với bên ngoài như vậy thì cũng không còn cách nào khác.

Cố Trường Ca thật sự là một tên khó chơi, khó giải quyết, rất khó để người ta tin rằng hắn chỉ là một người trẻ tuổi.

Thủ đoạn và tâm tư như thế đã khiến cho rất nhiều lão quái vật theo không kịp.

“Đồ nhi hiểu rồi, cảm tạ sư phụ.”

Kim Thiền Phật Tử gật đầu, bởi vì Như Phật đã nói vậy nên chuyện kia hắn tự nhiên không cần phải lo lắng nữa. Hắn chỉ cần dưỡng thương thật tốt là được.

Lần này, hắn đã không ngại sử dụng bí pháp để chạy trốn. Hắn bị thương rất nặng, trong một thời gian ngắn khó mà lành lại được.

Hơn nữa hắn bị Cố Trường Ca đánh trúng hai lần, nhục thân suýt chút nữa nổ tung, nếu như không có linh đan và thần vật kéo lại thì hắn lúc ấy hắn chắc chắn đã chết ở Táng Ma Uyên rồi.

Hắn đã phải đề phòng cảnh giác với Cố Trường Ca đến mức chưa từng có, nhưng hắn vẫn bị trúng kế.

Sau khi Kim Thiền Phật Tử  đứng dậy rời khỏi bảo điện, phương trượng Như Phật đảo mắt nhìn qua các tăng nhân khác, chậm rãi nói: "Làm theo những gì ta vừa nói đi.” 

“Nhưng phương trượng, chuyện đó chúng ta thật sự phải nhẫn nại như thế sao?”

Một số tăng nhân tỏ vẻ tức giận, bọn hắn biết rõ chuyện này không liên quan gì đến mình nhưng vẫn phải cắn răng nuốt xuống bụng.

Chuyện kia không phù hợp với duyên pháp tu hành của bọn hắn. Bọn hắn lo lắng rằng nếu như giải quyết không tốt chuyện đó. Bọn hắn sẽ sinh ra tâm ma, khó mà yên lòng được.

“Cố Trường Ca thật sự là quá khinh người, dám chụp oan ức lên đầu chúng ta.”

“Không thể để chuyện như vậy được”.

Sắc mặt của Phật Đà và các cổ tăng còn lại đều ít nhiều có chút tức giận.

Bọn hắn là người tu phật nhưng cũng không đến mức thành phải thành thật ăn thiệt thòi.

Hơn nữa mọi người đều biết rằng, cho dù bên trong xảy ra chuyện gì, Phật Sơn chưa bao giờ ăn thiệt thòi.

Chuyện kia hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì với bọn hắn. Nhưng hiện tại hết lần này tới lần khác bọn hắn phải tìm cách ứng phó và giải quyết, khiến người ta cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.

Có thể thân phận và thực lực của Cố Trường Ca không hề đơn giản chút nào, chuyện bên trong của Trường Sinh Cố Gia, cho dù là Phật Sơn thần bí cũng rất e dè.

Phương trượng Như Phật nghe thấy vậy, sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi, nói: “Đúng là việc đấy không thể hoàn toàn tính như vậy được, nhưng hiện tại đây là cách giải quyết duy nhất.”

“Mọi việc trên thế gian này đều có duyên phận, muốn nuốt vào chuyện kia, tự có nhân quả. Cố Trường Ca làm ra việc này, tự nhiên hắn sẽ có kiếp nạn tương ứng, các ngươi không cần lo lắng.”

Nghe phương trượng nói vậy, sắc mặt của nhiều tăng nhân mới hơi hoà hoãn lại, hiện tại mới xem như dừng lại.

Sau đó, Phật Sơn có truyền ra tin tức nói rằng bởi vì Kim Thiền Phật Tử gây ra chuyện nên nguyện vì thiên hạ trừ ma, lại còn phái rất nhiều tăng nhân có phật pháp cao thâm đến trấn áp Hồng Y Nữ Ma.

Đồng thời các thế lực đạo thống gặp phải tai vạ, bọn hắn cũng sẽ bồi thường tất cả.

Của cải tích lũy trong nhiều năm của Phật Sơn, tự nhiên không cần phải nói đều là do tín đồ khắp các nơi tới bái lạy.

Bọn hắn nói như vậy, ngược lại đã làm cho không ít các thế lực có thái độ hoà hoãn hơn một chút, nhưng nhiều người lại cảm thấy chuyện đó sẽ không đơn giản như vậy

Tu vi của Hồng Y Nữ Ma đã đạt đến trình độ khó lường, kẻ thành đối bình thường khó có thể đối phó được nàng.

Chuyện nàng xuất thế đối với các thế lực và đạo thống dọc đường mà nói, đó chính là một trận hoạ kiếp.

Rất nhiều Sinh Mệnh Cổ Tinh và Cổ Thành đã biến thành tử địa.

Hơn nữa hướng đi của nàng hình như có mục đích riêng, cũng không phải là đi mù quáng.

Điều này khiến cho rất nhiều tu sĩ cảm thấy kỳ lạ. Nàng cũng không phải là gặp một chỗ giết một chỗ, mà là sau khi rời khỏi Táng Ma Uyên, nàng đã đi theo một hướng nào đó.

Bởi vì mối liên hệ đó, nhiều đạo thống và thế lực dọc đường đã dự cảm trước được nguy hiểm, chuyển tông môn rời đi.

Nhưng cũng có rất nhiều tu sĩ có thái độ ôm dương danh không sợ chết, ý muốn nhìn thấy dáng vẻ của Hồng Y Nữ Ma. Bởi vì trong truyền thuyết, nàng đã dựa vào dung nhan mình để mê hoặc một vị thiên kiêu của Phật Sơn.

Việc đấy khiến cho rất nhiều tu sĩ tò mò, bọn hắn muốn biết rốt cuộc thì nàng đẹp đến mức nào.

Chỉ có điều không người nào biết được đáp án, bởi vì trong phạm vi vạn dặm nơi Hồng Y Nữ Ma tới đã không còn bất kỳ người nào sống sót.

Ngay tại lúc đó, ở Trường Sinh Cố gia.

Các tòa cung điện to lớn, giữa không trung có linh cầm bay múa xen với rất nhiều tia sáng chảy xuôi và hoa rơi, vô cùng rực rỡ.

Cố Trường Ca đứng trên đỉnh núi, áo trắng như tuyết, không nhiễm trần thế, siêu phàm thoát tục, hắn dõi mắt nhìn về phương xa, sương mù di chuyển, mặt trời đỏ chìm xuống, hắn đứng giống như cổ lão Thái Cổ trong Thần giới.

Tất cả vật trên thế gian đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

“Ánh sáng kia rất giống như màu máu, ngươi nói đúng không? A Đại.”

Cố Trường Ca nhẹ giọng tán thưởng, hắn nhìn một khoảng trời màu đỏ trước mặt, sau đó hỏi.

A Đại đang đứng sau lưng hắn, mặc chiến y màu đen, tỏa ra tia sáng bất diệt, giống như một thị vệ, khuôn mặt ẩn hiện dưới lớp sắt đen, đôi mắt như ánh lửa rực rỡ, nghe vậy cung kính nói: “Hồi bẩm chủ thượng, rất giống.”

Cố Trường Ca mỉm cười, thị nữ ở một bên thấy vậy vội vàng bưng trà, đặt lên bàn đá.

Hắn uống nhẹ một ngụm, nói: “Đáng tiếc màu máu đó vẫn còn chưa đủ.”

Hết chương 1182.
Bạn cần đăng nhập để bình luận