Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2814. Bán nghệ chứ không bán thân

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Đám người Tử Vân Xuyên, Triệu Thiên Phàm thấy thế, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.
Tuy nhiên đây là lựa chọn của Thải Vân tiên tử, ngay cả bọn họ cũng không tiện nói thêm điều gì, cả đám làm bộ như không phát hiện. Trong nhã gian, mây khói lượn lờ, rất nhiều nữ tử đang ca hát nhảy múa.
Nữ tử đánh đàn lúc trước kia bỗng nhiên nhận được truyền âm của Thải Vân tiên tử, sau đó nàng ta đứng dậy đi tới bên bờ sen, mà Thải Vân tiên tử thì nhẹ nhàng bước tới, rơi vào vị trí vốn để đánh đàn đó.
Nàng mỉm cười quyến rũ với đám người Cố Trường Ca, bàn tay trắng nõn đặt lên trên dây đàn.
Nhất thời, một loại tiếng đàn khác càng thêm lưu loát nổi lên, thấm vào tim gan và linh hồn làm cho tinh thần người ta đều hưởng ứng theo.
“Chúng ta nhờ phúc của Cố huynh nên mới có tư cách nghe Thải Vân tiên tử tấu một khúc.”
Ánh mắt của đám người Tử Vân Xuyên, Triệu Thiên Phàm đều sáng ngời, bọn họ nhịn không được cất lời khen ngợi.
Không thể không nói, Thải Vân tiên tử thân là đệ tử hạch tâm của Thiên Hương đạo tràng, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, cầm kỹ càng bỏ xa nữ tử vừa đàn tấu kia, có thể nói Thải Vân tiên tử là cầm đạo đại sư cũng không quá.
Cơ mà đối với cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt của Cố Trường Ca vẫn chưa từng thay đổi tý nào.
Nói hay thì chính là không quan tâm đến nàng, nói khó nghe chính là Thải Vân tiên tử còn chưa đủ tư cách lọt vào mắt xanh của hắn.
Ví dụ ngay Mộc Yên và Linh Hoàng lúc trước đi theo bên cạnh hắn mà nói, dung mạo của cả hai đều thuộc cấp bậc khuynh thành. Thải Vân tiên tử này tuy đẹp, nhưng so với các nàng thì có không ít chênh lệch.
Giờ phút này, hắn tự mình uống tiên tủ trong chén, tâm tư ngược lại nghiêng về một chuyện khác.
“Xem ra tên kia quả thật đã đi tới Tử Quy Thành, như vậy chuyện kế tiếp dễ dàng hơn rồi.”
Cố Trường Ca suy nghĩ liên tục, ánh mắt nhìn về phía một nhã gian khác của Lâm Thủy Hiên, nơi đó cách nơi này không xa cho lắm, thuộc về tầng lầu bên dưới.
Tuy rằng mỗi tầng nhã gian đều có trận pháp ngăn cách, nhưng khó có thể ngăn cản ánh mắt của Cố Trường Ca.
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y, trên mặt mang theo vẻ mặt bất cần đời, đang phe phẩy cái quạt gấp, lựa chọn một đám mỹ nữ dung mạo xinh đẹp đứng trước mặt hắn.
Gã sai vặt bên cạnh nhìn muốn lác cả mắt ra, chủ tớ hai người nọ tất nhiên chính là Sở Tiêu và Sở Tiểu Nhị rồi.
“Tất cả đều không được, dung mạo tuy rằng đều thuộc loại trung thượng, nhưng vẫn không làm cho ta cảm thấy kinh diễm.”
Sở Tiêu lắc đầu, đảo qua những nữ tử thân hình mảnh khảnh xinh đẹp, lộng lẫy rực rỡ kia.
Tốt xấu gì hắn cũng duyệt qua ngàn vạn nữ tử, tư sắc của những nữ tử này đều rất khó lọt vào mắt hắn.
Đám người rước mặt hương vị son phấn rất nặng, nữ tử trung niên dáng vẻ trông giống tú bà nghe vậy cũng có chút khó xử, nói:
“Vị công tử này, đây đã là nhóm người thứ ba ngài chọn rồi.”
Nếu như không phải từ trong miệng mấy nữ đệ tử khác biết được Sở Tiêu trước mắt ra tay cực kỳ hào phóng, hơn nữa đã ban tặng tới mấy kiện pháp khí trân quý, thì bà ta đã nghi ngờ có phải Sở Tiêu đến đây để quấy rối hay không.
Những nữ tử có mặt tại đây người nào không phải thánh nữ khuynh quốc động lòng người, dung mạo vượt xa rất nhiều đệ tử của thế lực bên ngoài chứ, thế mà khi lọt vào trong mắt Sở Tiêu vẫn chỉ có thể coi là bình thường.
“Bảo ngươi đổi thì cứ đổi đi, bớt nói mấy lời vô nghĩa như thế. Công tử nhà ta có thân phận gì chứ, thật sự cho rằng thoa son trát phấn gì đó đều có thể lọt vào mắt công tử nhà ta sao?”
Sở Tiểu Nhị ỷ vào Sở Tiêu ở chỗ này, thế nên hoàn toàn không kiêng kỵ gì tùy ý quát lớn.
Nữ tử trung niên dáng vẻ tú bà kia cũng lấy việc buôn bán làm chủ, nàng không nắm rõ lai lịch lẫn thân phận của Sở Tiêu, đương nhiên không dám đắc tội với hắn, bà ta vội vàng nói:
“Vị công tử này hiểu lầm rồi, chúng ta không hề có ý bất kính với ngài đây, chỉ là ngài hẳn cũng biết, đêm nay phía trên có mấy vị khách quý giáng lâm, có vẻ đã bao hết Lâm Thủy Hiên, mấy vị thanh quan nhân còn lại đều chỉ bán nghệ...”
Dáng vẻ phải theo ý mình của Sở Tiêu làm cho nữ tử trung niên quả thật có chút lo lắng, e sợ lát nữa Sở Tiêu có thể làm ra một ít chuyện phá hư quy củ hay không.
Lâm Thủy Hiên tuy rằng là nơi phong nguyệt, nhưng đồng thời cũng có một số người bán nghệ chứ không bán thân, trong số thanh quan nhân đó còn có cả đệ tử của Thiên Hương đạo tràng.
Mặc dù bà là quản sự, nhưng bà không thể ép buộc bọn họ được.
“Bán nghệ chứ không bán thân ư?”
Sở Tiêu nghe vậy, bật ra một tiếng cười khinh thường, nói:
“Chỉ là giá cả cao một chút mà thôi, ngươi cứ việc đi gọi người tới là được, cần gì phải lắm lời như thế.”
Hắn đã trì hoãn không ít thời gian ở đây mà còn chưa chọn được người mình thích, điều này làm cho Sở Tiêu có chút khó chịu. Trong lúc nói chuyện, một khối tiên tài to bằng nắm tay giống như hoàng tâm, nở rộ thất thải hào quang kinh người bỗng nhiên xuất hiện trong bàn tay Sở Tiêu.
Giống như có một con thần hoàng to bằng bàn tay hiện lên trong hư không xung quanh, giương cánh bay lượn, vô cùng thần dị.
Hết chương 2814.
Bạn cần đăng nhập để bình luận