Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3770. Vẫn còn gặp lại



Chương 3770. Vẫn còn gặp lại




“Không đủ thời gian để bọn hắn trưởng thành….”
Lần lượt từng bóng người từ khắp Cửu Thiên Chi Địa rơi xuống. Không ít người nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi thở dài.
Thần quang dâng trào, ký hiệu đại đạo thâm ảo cổ xưa lượn lờ hội tụ, sau đó tràn vào cơ thể Thanh Phong đang nhắm mắt đứng yên ở đó.
Lúc này trong đầu hắn ta hiện lên vô số ký ức phức tạp, không thuộc về hắn ta mà thuộc về rất nhiều chiến sĩ.
Trong âm thanh ầm ầm kịch chấn, hắn ta nhìn thấy chiến trường đẫm máu, ánh sáng phóng lên bầu trời, áo giáp và vũ khí gãy nát, âm thanh giết chóc trên bầu trời và tiếng ngựa phi nước đại của hàng ngàn quân đội, như thể vô số anh hùng và hiền nhân đang chiến đấu.
“Hôm nay ta mới biết ta là ai.”
Một lát sau, Thanh Phong mở mắt ra, khí tức Đạo cảnh cuồn cuộn trên người. Hắn ta khẽ than một tiếng, hiểu rõ lai lịch của mình.
Hắn ta vô tình rơi vào Vô Quy thành, được lão thành chủ Vô Quy thành thu dưỡng. Về sau, hắn ta vì bảo vệ Vô Quy thành mà tiến về Cửu Thiên Chi Địa, tìm kiếm con đường tiền hiền tiên cung đã đi.
Lúc đó, hắn ta cho rằng mình chỉ mất đi ký ức. Bây giờ có vẻ như hắn ta không phải mất đi ký ức, chẳng qua ngay từ ban đầu hắn ta đã không có ký ức.
Trong trận đại chiến phạt thiên, nỗi ám ảnh và niềm hy vọng kiên cường của những anh linh và những chiến binh đã hy sinh trên chiến trường, hắn vì chiến mà sinh, vì phạt thiên mà tồn tại.
“Phạt thiên chi hồn.”
Hiện tại, cơ thể của hắn ta đã kế thừa niềm tin và tàn hồn của những kẻ nghịch thiên trước kia, nói hắn ta đã có được một sinh mệnh mới cũng không sai, nói hắn đã hiểu được ý nghĩa tồn tại của bản thân cũng không sai.
“Phạt Thiên Minh là nơi mà ta nên đến…”
“Vì phạt thiên mà tồn tại, vì phạt thiên mà chiến, vì các bậc tiền hiền tre già măng mọc và tất cả anh linh bất khuất.”
Thanh Phong nhìn về phía rất nhiều bóng người tứ phương tụ tập lại, cuối cùng rơi xuống thủ mộ nhân và ông chủ quán rượu đằng sau, ánh mắt hiện lên sự cảm khái và phức tạp.
“Ta nhận ra các ngươi. Chính xác mà nói, là bọn họ nhận ra các ngươi.” Hắn ta lên tiếng.
Thủ mộ nhân và ông chủ quán rượu đều im lặng. Bọn họ làm sao mà không phát hiện được sự đặc biệt trên người Thanh Phong chứ?
Cố Tiên Nhi cũng thu lại ánh mắt dò xét Thanh Phong.
Nàng biết người này nhưng hai người không có qua lại gì với nhau. Lúc trước, khi Tiên Linh văn minh xâm phạm Đạo Xương chân giới, bên cạnh Thanh Phong còn có một tồn tại Chân Đạo cảnh đến từ Cửu Thiên Chi Địa.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ngay cả Thanh Phong hắn ta cũng có khí tức có thể so sánh với tu vi Chân Đạo cảnh.
“Không chỉ có một mình ta đang lớn mạnh lên.”
Cố Tiên Nhi thì thầm, sau đó lại nghĩ đến những lời dặn dò của Hi Nữ, giữa lông mày hiện lên một sự buồn bã.
“Không thể nào…”
“Cố Trường Ca hắn sẽ không làm chuyện như vậy?” Nàng lại lẩm bẩm.
Cao tầng Cửu Thiên Chi Địa đã quyết định, trước khi thương lượng sẽ điều động một số cường giả đến tiếp xúc trước với Phạt Thiên Minh.
Mặc dù thân phận của Cố Tiên Nhi đối với Cố gia mà nói là rất đặc biệt, nhưng dưới sự kiên trì yêu cầu của nàng, nhất tổ Cố gia không thể để nàng lại, chỉ có thể cho nàng đồng hành cùng một chỗ.
Nhất mạch lão tổ Cố gia tham gia vào việc thành lập Đạo Xương chân giới năm đó cũng đi cùng, còn có một vị tiền bối sắp bước vào Lộ Tận Lĩnh Vực, bối phận rất cao của Cố gia.
Bên phía Nghịch Mệnh Cung, sau khi mấy vị tồn tại Lộ Tận thương lượng, sẽ do Vĩnh Tổ ra mặt, dẫn đầu những người còn lại tiến lên. Vĩnh Sinh Đạo Quân cũng có mặt trong đội ngũ hộ tống.
“Tiên Nhi, ta cũng muốn đi theo ngươi đến Phạt Thiên Minh.”
Trong một thung lũng với những ngọn núi xinh đẹp và làn nước trong vắt, Cố Tiên Nhi gặp lại sư tỷ đồng môn Tà Nguyệt Tông Lam Hân và Thanh Nam trước khi cáo biệt. Lam Hân vẫn luôn canh cánh sinh tử của sư tôn Trần Nghi trong lòng. Lúc này, nàng thấy Cố Tiên Nhi sắp đến Phạt Thiên Minh, nàng cũng muốn đi theo.
Thật ra, Cố Tiên Nhi không tin sư tôn của Lam Hân là Trần Nghi chết ở Phạt Thiên Minh. Nhưng trong tình huống trước mắt, nàng chỉ có thể đồng ý.
“Ta cũng muốn rời khỏi Cửu Thiên Chi Địa.”
“Nếu Cửu Thiên Chi Địa đã lựa chọn muốn rút lui, ta ở lại nơi này thật ra không có ý nghĩa quá lớn.”
Thanh Nam nói. Thái độ của nàng tùy ý, mặt mỉm cười, ánh mắt thanh tịnh có thần, vô cùng sáng chói.
Cố Tiên Nhi vẫn cảm thấy nàng rất thần bí. Lúc trước, bọn họ ngoài ý muốn gặp nhau có lẽ cũng không phải ngoài ý muốn. Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, Thanh Nam cũng không có hành động gì. Giữa hai người thậm chí còn có giao tình kỳ lạ không nói ra được.
“Thanh Nam ngươi dự định đi đâu?” Nàng hỏi.
“Ta không biết, có lẽ trước khi thiên địa kỷ nguyên kết thúc, ta sẽ đến văn minh các nơi, du lịch một phen, cũng không uổng công đến thế gian này.”
Thanh Nam mỉm cười nói. Cố Tiên Nhi im lặng, không nói gì nữa.
“Ta tin rằng về sau chúng ta sẽ còn gặp mặt.”
Sau khi nói xong, Thanh Nam cáo biệt. Lần gặp gỡ ngắn ngủi này kết thúc rất nhanh, ngay cả Lam Hân cũng không biết mình có tâm trạng gì. Nàng vô cùng thấp thỏm, cũng vô cùng chờ mong đối với chuyến đi đối với Phạt Thiên Minh sau đó. Hết chương 3770.



Bạn cần đăng nhập để bình luận