Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2604: Đầu mũi hơi cay

Chương 2604: Đầu mũi hơi cay

Thật ra rất nhiều người cũng cảm thấy hoài nghi, kẻ giết chết hậu bối của Trọc Ô trưởng lão có lẽ đến từ thế lực đối địch với Trọc tộc, ví dụ như Hồn tộc, Vụ tộc và các thế lực thần bí khác.

Lần đại điện thu đồ này có phải mang ý nghĩa chính thức đối đầu? Đang tỏ thái độ?

Trong phút chốc, thế lực của các phương vũ trụ, đại thế giới bên trong Tiên Linh văn minh đều nhận được thư mời, nhao nhao suy đoán, cảm thấy chuyến đi tham gia đại điển thu đồ của Trọc Ô trưởng lão chỉ sợ không đơn giản như thế.

Cổ Phong Cổ Thành, bên trong đấu trường Vạn Tộc, ở bên trong khu kiến trúc cung điện nguy nga lộng lẫy liên miên không dứt, Hồng Côi Tôn giả cũng nhận được tin tức này. Bởi vì từ chỗ của bà ta đến Trọc tộc khá gần, đồng thời hiện bà ta đang ở Cổ Phong Cổ Thành, tất nhiên sẽ nhanh chóng nhận được thư sớm.

Nhưng giờ phút này, điều bà ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là trước đó Vương Hạc đã từng nhắc đến việc này.

“Rốt cuộc Vương Hạc biết được việc này từ đâu, hẳn là trước đây hắn đã gặp gỡ Trọc Ô trưởng lão rồi sao?”

“Thế cũng không đúng. Chẳng lẽ hắn thật sự biết trước tương lai, sớm nhìn thấy rõ hướng đi và động tĩnh của một vị Thiên Vị trưởng lão?” Hồng Côi Tôn giả vô cùng kinh ngạc lẫn khó tin.

Nhưng bà ta đã đồng ý với Vương Hạc sẽ dẫn hắn đến tham dự, vậy đương nhiên không thể nuốt lời.

Mặc dù giữa hai người đã có chút chuyện không thoải mái, nhưng trước mặt lợi ích lâu dài, chuyện này chẳng phải chuyện to tát gì.

Mà đổi lại, sau khi Vương Hạc hay tin này chẳng hề bất ngờ chút nào, nở nụ cười như thể đã biết được việc này từ sớm.

“Đại điển thu đồ lần này, chính là lần đầu tiên vị Bình Thiên nữ đế trong tương lai kia xuất hiện trước mặt thế nhân…”

“Ta quả là may mắn, có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.”

“Chẳng qua, đây chỉ là mở đầu cho câu chuyện giữa ta và nàng, ta sẽ mang đến vinh quang và hy vọng đáng mong chờ nhất cho cuộc đời đầy đen tối của nàng.”

Trên gương mặt Vương Hạc tràn đầy ý cười, như đã tính toán kỹ lưỡng.

Rất nhanh sau đó, hắn giao phó công việc trước mắt cho đám người Thập Hoang môn xong xuôi thì đứng dậy đi bái phỏng Hồng Côi Tôn giả, định thương lượng chuyện xem lễ vào mấy ngày nữa.

Hắn biết bên Hồng Côi Tôn giả nhất định có thư mời.



Dãy núi phong cảnh hùng vỹ đàng xa, bên trong lầu gác trang nhã được bao quanh bởi các lầu gác gần đó.

Cố Trường Ca mặc một bộ bạch y rộng rãi, ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, bên cạnh là lư hương đang tỏa ra lớp hương khói lượn lờ dày đặc, chứa đựng mùi hương trên núi cao sau cơn mưa xuân.

Tay hắn cầm sách cổ, nghiên cứu tỉ mỉ, nước trà bên cạnh còn đang bốc hơi nóng, có tiên vận chảy quanh, rõ ràng bất kể là nước trà, hay là lá trà đều là vật phi phàm.

Thiếu nữ tóc xám sau khi tắm rửa sạch sẽ gần như được thoát thai hoán cốt, thay một bộ quần áo màu xám sạch sẽ, được Linh Hoàng dẫn tới trước mặt hắn.

“Hửm? Tắm rửa sạch sẽ rồi?”

Sau khi nghe tiếng bước chân, hắn buông quyển sách cổ trong tay xuống rồi mới đánh mắt nhìn sang…

Thiếu nữ tóc xám gục đầu xuống, vẻ mặt không thay đổi đứng bên cạnh Linh Hoàng, đầu vẫn chưa đến bả vai của Linh Hoàng, trông đúng là khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

Nhưng so với dáng vẻ trước đó khi ở đấu trường Vạn Tộc thì bây giờ mái tóc của nàng mềm mượt, làn da tinh tế trắng nõn, đẹp tựa như băng tuyết, tất cả vết sẹo đều đã biến mất. Rõ ràng đấy là dáng vẻ của một mỹ nhân.

“Ngẩng đầu lên…”

“Đừng dùng tóc che đi khuôn mặt của mình, rõ ràng có một gương mặt đẹp như thế, tại sao lại chọn giấu nó đi không để người ta nhìn thấy chứ?”

Thiếu nữ tóc xám nghe thế thì sững sờ, sau đó vô thức ngước mắt lên theo, nhìn về phía Cố Trường Ca.

Nhưng hắn chỉ đang ngồi ở đó, khóe miệng vẫn treo nụ cười dịu dàng ấm áp như cũ, thản nhiên uống trà, đôi mắt sắc sảo hơi rũ xuống. Trông như thế vạn vật thế gian này không thể nào khiến vẻ mặt hắn có bất kỳ gợn sóng hay biến hóa gì.

Không thể không nói, nam tử này có khí chất tựa như thiên tiên, dùng từ ngữ siêu nhiên hoặc là thoát tục để hình dùng hình như cũng không đủ để diễn tả.

Bất kỳ điều gì ở người này cũng hoàn toàn khác với những nam tử trước đây mà nàng từng gặp.

Sự khác biệt này không chỉ ở khí chất, vẻ ngoài, thần thái, mà đó còn là sự tồn tại khác biệt.

Mặc dù hắn ở ngay chỗ này, có thể nhìn thấy được, gần như có thể chạm tay vào, nhưng lại đem đến cho người khác một loại cảm giác như thể hắn không cùng một thế giới với tất cả mọi người trên thế gian này.

Hắn cũng sẽ không tồn tại ở bất kỳ nơi nào khác, và cũng sẽ không tồn tại bên cạnh bất cứ người nào.

“Ừm, vẫn là dáng vẻ thế này thuận mắt hơn. Nữ hài tử xinh đẹp trên đời đều nên trân trọng vẻ ngoài của mình.”

“Sau này đi theo ta cũng đừng tùy tiện làm ra những chuyện hại mình nữa.”

Cố Trường Ca tựa như không nhìn thấy ánh mắt vụng trộm dò xét hắn của thiếu nữ tóc xám, hắn chỉ buông ly trà trong tay xuống, tùy ý nói đôi câu.

Thiếu nữ tóc xám nghe vậy thì lập tức ngây người, cảm giác như trong lòng có cảm xúc khác lạ khó có thể nói ra. Loại cảm giác này giống như có ánh mặt trời ấm áp vẩy xuống, cơn gió thoảng dịu dàng thổi qua.

Nàng chẳng biết vì sao lại luôn có cảm giác vẻ lạnh lùng mà mình cố gắng xây nên đã tan rã, đầu mũi hơi cay cay.

Khi Linh Hoàng nói những lời kia, rồi sau đó rời đi, nàng không chống cự nổi sự dụ hoặc từ chiếc bình sứ trắng nhỏ có chứa thuốc chữa thương ở bên trong. Nàng cứ ngỡ mình có ý chí to lớn, nhưng cuối cùng vẫn mở nắp lọ ra, nuốt hết vào. Từ sau khi đó, cơ thể nàng đúng thật đã xảy ra tình trạng như được thoát thai hoán cốt. Chỉ là, nước trong bồn tắm phải thay đúng tám lần.

Hết chương 2604.
Bạn cần đăng nhập để bình luận