Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1634: Phong Ma Thần

Chương 1634: Phong Ma Thần

“Chỉ có đệ tử chính thống của Thục tông thì mới có thể thi triển kiếm thuật này, nếu lưu truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ bị Thục tông truy sát, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó thoát khỏi cái chết.”

“Chắc chắn hắn là đệ tử chính thống của Thục tông, trên người hắn có khí tức của kiếm linh…”

Thiếu nữ A Thanh đứng bên cửa sổ, chứng kiến toàn cảnh giao chiến ở nơi đó rồi nói.

Tận cuối đường, đại chiến ngập trời, hai thân ảnh ở trong đó giao thủ điên cuồng, thanh thế chấn động bát phương, đao quang đan xen kiếm ảnh, cũng có vô số phù văn cổ xưa biến hoá mù mịt, khiến cảnh tượng trở nên nhiễu loạn mơ hồ.

Đám tu sĩ vây xem ai nấy đều hồi hộp, tim đập như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, tránh thật xa.

Khó mà tưởng tượng đây lại là cuộc giao chiến giữa hai thế hệ trẻ tuổi, nếu mà là thế hệ trước thì có lẽ bọn hắn còn có thể tin được.

Ma Thần Cung thiếu cung chủ chính là tuổi trẻ Chí Tôn tiếng tăm lẫy lừng, vô địch càn quét một phương.

Mà Thác Bạt Tiêu Dao dạo gần đây mới bỗng dưng nổi lên, trước đó hoàn toàn là khiêm tốn giấu tài, không hiển sơn lộ thuỷ.

Thế nhưng thực lực của hắn lại tuyệt đối không thể xem thường, giao thủ mấy trăm chiêu với Ma Thần Cung thiếu chủ mà không hề rơi vào thế hạ phong.

Nhiều tuổi trẻ Chí Tôn vây xem xung quanh, ánh mắt khẽ dao động, có cảm giác Thác Bạt Tiêu Dao sẽ là một mối nguy hại khôn lường.

“Xem ra gia hoả Thác Bạt Tiêu Dao trùng sinh tới thế giới này cũng không phải chuyện ngẫu nhiên.”

Cố Trường Ca buông tách trà nhỏ trong tay xuống, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú.

Từ đó suy ra, bí thuật mà Thác Bạt Tiêu Dao dùng để luyện hoá Hỗn Nguyên Chưởng Thiên Kiếm Thai chắc chắn là có nguồn gốc từ Thục tông.

Cũng chính là đến từ quê nhà của thiếu nữ A Thanh.

Hắn chạy tới nơi đây đầu tiên, tuyệt đối là vì muốn trở về thế giới bên kia thông qua cửa vào không gian.

Nghĩ như vậy, thân ảnh Cố Trường Ca khẽ động rồi đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lại thì đã ở chỗ Thác Bạt Tiêu Dao đang giao thủ với Ma Thần Cung thiếu cung chủ.

“Bái kiến Trường Ca thiếu chủ!”

Đám người Du Phi Nhã, Du Minh đang chăm chú theo dõi trận chiến, căn bản không hề để ý Cố Trường Ca xuất hiện chỗ này từ khi nào. Nhìn thấy Cố Trường Ca, bọn hắn liền nhao nhao hành lễ.

Ngay cả rất nhiều thế hệ trước có mặt tại đó cũng hơi biến sắc, không dám bất kính với Cố Trường Ca.

“Đang trong lúc nguy cấp đánh chiếm đại thế giới bên kia, hai vị đạo huynh cần gì vì chút chuyện nhỏ mà xảy ra xung đột như thế này?”

“Chi bằng nể mặt tại hạ, có bất bình gì thì để sau hẵng giải quyết, có được không?”

Cố Trường Ca nhìn hai người bọn hắn vẫn đang giao thủ liên hồi, trên mặt lộ ra ý cười. Nghe thấy thế, tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ, không ai ngờ Cố Trường Ca lại đứng ra khuyên ngăn hai người bọn hắn lúc này.

Hắn đã nói như vậy, ai còn dám động thủ?

Nếu vẫn tiếp tục thì chẳng phải là không nể mặt Cố Trường Ca rồi sao.

Thác Bạt Tiêu Dao cũng không ngờ Cố Trường Ca lại xuất hiện khuyên can.

Sắc mặt hắn trở nên âm tình bất định, có điều cũng không tiếp tục động thủ nữa mà lùi sang một bên, lạnh lùng nhìn Ma Thần Cung thiếu chủ.

“Nếu Trường Ca thiếu chủ đã đích thân nói vậy, tại hạ nào dám động thủ.”

Ma Thần Cung thiếu chủ được mệnh danh là Phong Ma Thần, vậy mà giờ cũng không dám làm trái ý Cố Trường Ca.

Hắn có chút không thoả mãn lùi sang một bên, chắp tay nói.

Phong Ma Thần là danh xưng mà người khác gọi hắn, bởi vậy cũng có thấy được tính tình của hắn.

Ngay cả những tồn tại cổ lão của Ma Thần Cung mà hắn cũng bất kính, cực kỳ kiêu căng ngạo mạn, lúc nào cũng như phát điên phát dại chỉ muốn khiêu chiến các tuổi trẻ thiên kiêu.

Có điều đứng trước Cố Trường Ca thì vẫn rất thành thực, hắn không muốn đắc tội với người này.

“Hôm nay nể mặt Trường Ca thiếu chủ, ngày sau hai ta lại tái chiến một trận thống khoái!”

Phong Ma Thần dùng ánh mắt sắc lạnh như thiên đao liếc nhìn Thác Bạt Tiêu Dao, sau đó chắp tay hành lễ với Cố Trường Ca rồi hoá thành một vệt thần quang rời đi, cũng không ở lại lâu.

Thác Bạt Tiêu Dao khẽ hừ lạnh, trong lòng cảm thấy hơi tức giận, nếu người này muốn giao thủ cùng hắn thì sẽ không dẫn đến thanh thế lớn như vậy, thậm chí còn dẫn cả Cố Trường Ca đến.

Vốn dĩ dự định ban đầu của hắn là lặng lẽ đi theo đại quân của Đại Du xuyên qua cửa vào không gian, sau đó đến Thục tông tìm phương pháp phá giải.

Nhưng bây giờ đụng phải Cố Trường Ca ở đây, ngộ nhỡ bị Cố Trường Ca cho rằng hắn thừa dịp hỗn loạn mang Chưởng Thiên Kiếm trốn thoát, mặc kệ an nguy của Thác Bạt Tinh Vũ, vậy thì rất khó thanh minh.

Chẳng qua là hiện giờ gặp Cố Trường Ca, đúng lúc hắn cũng có thể nhân cơ hội thăm dò chút tin tức của muội muội.

Thác Bạt Tiêu Dao rất chắc chắn chính Cố Trường Ca là kẻ đã phái người bắt muội muội của hắn đi.

“Xem ra ngươi vẫn có thành kiến rất lớn đối với ta.”

“Yên tâm, ta không hề có ác ý với ngươi.”

Cố Trường Ca như đoán được suy nghĩ trong lòng Thác Bạt Tiêu Dao lúc này, hắn bèn cười nhạt.

“Đa tạ Trường Ca thiếu chủ giải vây.”

Thác Bạt Tiêu Dao thầm hừ lạnh trong lòng, thế nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ vẻ gì khác lạ, chắp tay cảm tạ Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca mỉm cười dịu dàng đáp: “Tiện tay mà thôi, Thác Bạt huynh không cần khách sáo như thế!”

“Ân nghĩa Trường Ca thiếu chủ hôm nay giải vây giúp tại hạ, sau này có dịp nhất định ta sẽ báo đáp, bây giờ ta còn có chuyện, xin phép cáo từ.”

Thác Bạt Tiêu Dao liếc qua chỗ Du Phi Nhã, nói xong định rời đi trước để tránh ảnh hưởng tới kế hoạch ngày mai.

“Vậy mong Thác Bạt huynh không quên lời hứa.” Cố Trường Ca tuỳ ý nói.

“Tất nhiên rồi.” Thác Bạt Tiêu Dao chắp tay đáp, sau đó xoay người rời đi.

Hắn thừa biết Cố Trường Ca đang nhắc nhở hắn đừng quên chuyện Chưởng Thiên Kiếm và thời gian đã ước định.

Đám người Du Phi Nhã thấy cảnh này liền cho rằng Thác Bạt Tiêu Dao vẫn còn canh cánh chuyện ở trên đại điện trước đây.

Tuy rằng hắn bị Du hoàng giải vào đại lao rồi lại được thả ra, thế nhưng tin tức truyền ra bên ngoài vẫn gây nên chấn động rất lớn.

Trong mắt nhiều tu sĩ và sinh linh, Thác Bạt Tiêu Dao chẳng khác nào cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Nhất là là lúc đó Cố Trường Ca còn đích thân đánh giá, nói hắn không có tài để trọng dụng, cho nên Thác Bạt Tiêu Dao có thành kiến với Cố Trường Ca cũng là điều dễ hiểu.

Hết chương 1634.
Bạn cần đăng nhập để bình luận