Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2592: Không chịu nhận chủ

Chương 2592: Không chịu nhận chủ

Đấu trường Vạn Tộc vì bảo đảm tính đặc sắc của mỗi một trận chém giết, mà sẽ sắp xếp đối thủ với thực lực ngang nhau. Nói cách khác, trận quyết đấu tiếp theo của tám trận thắng liên tiếp, tất nhiên sẽ phải đối mặt với một đối thủ cũng đã trải qua tám trận thắng liên tiếp.

Cứ tính như thế, tài nguyên tiêu thụ chắc chắn là một mức giá trên trời.

Mà trên đài quan chiến bốn phía, tiếng hô to liên tiếp vang lên, chấn động chư thiên.

Rất nhiều người hoàn toàn không ngờ tới trận chém giết hiện tại lại liên quan đến tử sĩ bách chiến.

Thiên kiêu trẻ tuổi của các phái, các tộc, tộc nhân trẻ tuổi đều mang theo sự hưng phấn, thúc giục cuộc quyết đấu nhanh chóng bắt đầu.

Trên phía đài đánh cược, người phụ trách cũng cao giọng cất tiếng, giới thiệu lai lịch của mấy tử sĩ trong lồng giam này, hơn nữa còn nói rõ vấn đề tỷ lệ cược của trận đánh cuộc này.

Nếu như vào lúc bình thường, trường hợp như thế có thể nói là vô cùng phổ biến trong đấu trường Vạn Tộc, mỗi ngày đều không biết có bao nhiêu trận đấu sẽ xảy ra.

Phạm vi của đấu trường Vạn Tộc rất lớn, đủ để bao phủ mấy viên sinh mệnh cổ tinh, mà nơi này cũng chỉ là một chỗ đấu trường trong đó mà thôi.

Tuy nhiên so với các đấu trường còn lại, cấp độ nơi đây cao hơn một chút, tu vi thấp nhất trong đám tử sĩ chém giết cũng có cấp bậc Chân Tiên.

Mà hôm nay, tử sĩ bách chiến với cấp bậc Chân Tiên quả thật càng hiếm thấy hơn.

Tin tức vừa mới truyền ra, những khách nhân của các sân đấu còn lại lập tức chấn động, đều thay đổi vé vào cửa, ầm ầm chạy tới đây.

Những chỗ ngồi quan sát trận đấu nhanh chóng nườm nượp bóng người, người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.

“Tử sĩ bách chiến ư, xem ra hôm nay Hồng Côi dám hạ vốn đấy.”

Biết được trận quyết đấu sắp xảy ra, Trọc Cư cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn không khỏi vuốt râu mà cười.

Theo hắn thấy, Hồng Côi tôn giả làm như vậy tương đương với việc giữ mặt mũi cho hắn trước mặt Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca cũng không nói thêm gì, hắn cụp mắt vừa uống trà, vừa chờ trận quyết đấu phía dưới bắt đầu.

Mà giờ phút này, ở ngay đấu trường này, chẳng qua là ở bên trong lầu các phất phơ tiên vận, Hồng Côi tôn giả dưới sự dẫn dắt của thị nữ, trên gương mặt mang theo nét tươi cười chạy tới đây.

Trong lầu các, một đám trưởng lão, đệ tử của Thập Hoang môn đều đang uống trà, ăn linh quả, thuận tiện chờ lão bằng hữu mà chưởng môn tới bái phỏng lần này đến.

Bọn họ đi theo chưởng môn Vương Hạc du lịch trong Cổ Phong Cổ Thành một lát, sau đó liền trực tiếp đi tới nơi này.

Rất nhiều đệ tử vẫn có chút tò mò đối với đấu trường Vạn Tộc tiếng tăm lừng lẫy kia, vô số người lần đầu tiên tới nơi này đều tò mò quan sát khắp chốn.

Chỉ có vài đệ tử lai lịch bất phàm, sắc mặt tự nhiên ngồi uống trà, đối với loại tình huống cũng làm như thường.

Mà Vương Hạc thì đứng bên cửa sổ lầu các, liếc nhìn cảnh tượng trên đấu trường giác kia.

“Nếu như ta nhớ không lầm, thì hình như sau này đấu trường Vạn Tộc của vị bằng hữu kia sẽ xuất hiện một nhân vật khó lường, hơn nữa nàng còn có thể gặp tai họa vô cớ.”

“Chẳng qua tin tức trước mắt cũng không chính xác, nếu như đúng thế, ngược lại có thể thuận tay giúp nàng giải quyết tai họa đó.”

“Thập Hoang Chi Thư tiêu hao rất nhiều năng lượng, lần sau sử dụng ít nhất cũng cần một thời gian ngắn mới khôi phục được.”

“Khí linh của Thập Hoang Chi Thư có tính cách thật sự quá cao ngạo, nó vẫn luôn không muốn nhận ta làm chủ, bình thường muốn nói chuyện một lát với nàng còn không được. Nếu như biết Thập Hoang Chi Thư cần thông qua loại năng lượng nào để khôi phục thì tốt rồi.”

Vương Hạc suy nghĩ trong lòng, nghĩ đến lúc mình đang dò xét những việc trải qua của chúng sinh linh, từng bất ngờ nhìn thấy một phần ghi chép về đấu trường Vạn Tộc.

Trong lòng hắn khẽ lắc đầu, thủ đoạn trục lợi của đấu trường Vạn Tộc chỉ có chịu thiệt là chính.

Có đôi khi cũng sẽ động thủ với một vài tộc quần nhỏ yếu, cướp đoạt những hạt giống với thiên phú không tồi, bồi dưỡng thành tử sĩ ngay từ lúc còn nhỏ.

Nếu những tộc quần kia phản kháng, có khi còn bị diệt tộc.

Đương nhiên chuyện như vậy thật ra rất phổ biến ở thế giới này, cá lớn nuốt cá bé vĩnh viễn là đạo lý bất biến.

Mỗi ngày tộc quần và thế lực bị diệt có thể nói là nhiều không đếm xuể.

Thập Hoang môn từ khi được thành lập đến nay, thủ đoạn của Vương Hạc cũng không sáng sủa bao nhiêu.

Chẳng qua hắn dựa vào Thập Hoang Chi Thư thường có thể giải quyết nhanh gọn vô số phiền toái mà thôi. Hơn nữa mầm mống tai họa chôn vùi ở đấu trường Vạn Giác Tộc sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát.

“Xem ra, lát nữa vẫn phải khuyên nhủ lão bằng hữu này của ta một chút.” Trong lúc Vương Hạc suy nghĩ, bên ngoài lầu các truyền đến tiếng bước chân.

Váy dài màu đỏ thẫm, Hồng Côi tôn giả với mái tóc vàng rực rỡ lấp lánh như ánh mặt trời đang đi tới đây, người còn chưa thấy bóng mà lời nói mang theo ý cười đã truyền đến.

Hết chương 2592.
Bạn cần đăng nhập để bình luận