Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1630: Thân phận của A Thanh

Chương 1630: Thân phận của A Thanh

Tại thế giới nguyên bản kia, đạo sinh sôi đến đỉnh phong.

Thời điểm sinh ra, mỗi người đều sẽ có đạo kiếm linh đi theo, bởi vì nguyên nhân này mà từ xưa đến nay kiếm linh được phân thành các tầng cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Linh, Thần.

Cường giả có thiên phú thì tu hành tựa như làm chơi ăn thật, vậy mà cũng đạt tới thành tựu không thể tưởng tượng.

Tuy nhiên đã rất nhiều năm chưa từng phát hiện qua Thần cấp kiếm linh, Linh cấp kiếm linh đã là hết sức thiên tài thuộc tất cả các phái.

Giống như chính A Thanh nàng, người nắm giữ Linh cấp kiếm linh, mà điều này cũng bởi vì cha nàng chính là một vị Lục Địa Kiếm Tiên cường đại.

Phải biết rằng ở thế giới của bọn hắn, Lục Địa Kiếm Tiên đã đứng ở tầng thứ đỉnh phong nhất tại thế tục, chỉ còn một bước nữa thì đã có thể vạch phá hư không, phi thăng độ kiếp mà đi.

Thế nhưng phá toái hư không là chuyện khó khăn đến nhường nào.

Có một lão Kiếm Tiên của Thục tông đã đạt đến cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên đỉnh phong độ kiếp thất bại ngay tại nhà mình, thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán.

Từ đó về sau không còn nghe nói có người đạt đến cảnh giới đó nữa.

“Cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên?”

Cố Trường Ca nhẹ nhàng gật đầu, hắn nghe được rất nhiều tin tức từ A Thanh.

Thế giới khác nhau thì quy tắc thiên địa cùng với hoàn cảnh cũng khác nhau.

Nhưng rõ ràng là cấp độ phá toái hư không đã đạt đến cấp độ tối đa mà thế giới kia có khả năng tiếp nhận được.

Còn về chuyện thọ nguyên mà A Thanh nhắc tới, ngược lại Cố Trường Ca cũng không để ý.

Dù sao thì cũng phải chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh thiên địa trong thế giới thiếu vật chất trường sinh, cũng rất khó sống qua mấy chục vạn năm.

Cho nên hắn thấy cái gọi là cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên hẳn là chưa đạt tới Kẻ thành đạo mà chỉ tầm Chuẩn Đế cảnh.

Nhưng không tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể xác định.

“Đa tạ ân nhân, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp báo đáp ân tình của ngươi.”

Cơm nước xong xuôi, ngay cả tu vi cũng đã khôi phục không ít, A Thanh rất thoả mãn đứng dậy nói với Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca vẫn còn đang nghĩ về những chuyện mà nàng đã nói, nghe vậy thì cười nói: “Tiện tay mà thôi, A Thanh cô nương không cần khách khí.”

“Nếu như người ở thế giới này cũng tốt như ân nhân thì tốt biết mấy.” A Thanh nhìn Cố Trường Ca, nói với vẻ rất nghiêm túc.

“A, bây giờ ngươi nói những lời này có khi nào là quá sớm hay không.” Cố Trường Ca nhẹ nhàng nở nụ cười.

Trên gương mặt nhỏ nhắn sắc sảo mà lại xinh đẹp của A Thanh lộ ra thần sắc hồ nghi, cảm giác như Cố Trường Ca nói câu này có chứa ẩn ý.

Thế nhưng Cố Trường Ca cũng không giải thích với nàng, chỉ mỉm cười nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, A Thanh cô nương trở về đi thôi. Ta thấy dường như ngươi luyện kiếm từ thuở nhỏ, ngày mai ta sẽ phái người đi rèn một thanh thích hợp”

“Chuyện này…”

A Thanh có chút kinh ngạc, tuy nhiên vẫn vội vàng nói: “Ngươi đã có ân với ta nhiều rồi, không thể làm phiền ngươi thêm nữa.”

Mặc dù bây giờ quả thực là nàng cũng cần một thanh kiếm, nhưng dù sao vẫn làm phiền Cố Trường Ca, nội tâm nàng cảm thấy rất áy náy.

“Đều là tiện tay mà thôi.” Trên gương mặt của Cố Trường Ca vẫn mang nụ cười nhàn nhạt như cũ.

“Không thể như vậy được, ân nhân đã có ân đối với ta, ta đã không có khả năng báo đáp…” A Thanh cố chấp nói.

Nàng có nguyên tắc của mình, nàng đã thiếu nợ Cố Trường Ca đủ nhiều.

Dường như Cố Trường Ca thở dài: “A, nếu đã thế thì A Thanh cô nương đi nghỉ ngơi đi.”

Hắn nhìn ra được, thiếu nữ trước mắt có tính cách bướng bỉnh cứng nhắc, sự tình đã nhận định rồi thì không dễ thay đổi.

Qua một thời gian ngắn nữa, Cố Trường Ca dự định đi đến thế giới nguyên bản kia, có chuyện vẫn phải cần nàng.

A Thanh nhìn hắn, tựa như có chút muốn lại thôi, nhưng cũng không nhiều lời mà chắp tay cáo từ.

Phụ mẫu vẫn luôn khuyên bảo nàng trên thế gian này không có chuyện tốt nào không có nguyên nhân.

Cố Trường Ca vừa mới nhận biết nàng không tới mấy ngày, vậy mà đã đối xử tốt với nàng thế này, suy cho cùng nàng vẫn chưa nắm được dụng ý của hắn.

Tất cả những hành động của Cố Trường Ca hết lần này đến lần khác đều nhìn ra hắn có mong đợi gì đó, giống như đơn phương phát lòng tốt vậy.

Nhìn thấy A Thanh rời đi, thần sắc trên mặt Cố Trường Ca được thu lại rất nhanh, trong mắt thoáng qua dị sắc.

Từ trong miệng của A Thành, hắn biết được trong lúc phụ thân của nàng là một vị Lục Địa Kiếm Tiên đánh nhau với cái gọi là Thiên Ma, cũng là đại quân của Đại Du tiên triều thì mất tích.

Nàng ôm tâm tư muốn tìm kiếm phụ thân cho nên mới xuyên qua khe hở không gian, sau đó bị Đại Du tiên triều bắt được.

Trong thế giới nguyên bản của nàng, nàng còn rất có danh tiếng và địa vị.

Sau đó mấy ngày, bỗng nhiên tin tức có liên quan đến chuyện ở cảnh nội của Đại Du tiên triều xuất hiện đại thế giới cổ lão bùng nổ, không biết ai là người truyền ra ngoài nhưng đã kinh động đến rất nhiều thế lực xung quanh.

Vô số bất hủ đại giáo và vô thượng đạo thống đều nhập cuộc, bắt đầu phái người đến điều tra thậm chí là có người đến hỏi thẳng Đại Du tiên triều.

Đối với chuyện này đương nhiên Du hoàng cực kỳ tức giận, hạ lệnh tra tới cùng xem là ai đã để lộ tin tức này.

Hắn cũng hoài nghi Cố Trường Ca nhưng lại không hề có căn cứ chỉ rõ Cố Trường Ca đã biết chuyện này.

Tuy nhiên trong số những người phụ trách trông coi cửa vào không gian lại có đại công thtử của Thác Bạt phủ, cũng là đại ca của Thác Bạt Tiêu Dao.

Du hoàng trời sinh đa nghi, trước đó mấy ngày Thác Bạc Tiêu Dao rời khỏi Thác Bạt phủ rồi sau đó đi đến biên cảnh tìm đại ca, chuyện này thoạt nhìn là hiểu.

Cho nên trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút hoài nghi, có khi nào việc tin tức lộ ra ngoài có liên quan đến Thác Bạt Tiêu Dao hay không?

Với lại thời gian cũng thích hợp.

Tuy nhiên nếu đã bại lộ, Du hoàng cũng không tiện nghĩ cách nuốt trọn thế giới cổ lão kia nữa. Đối mặt với sứ giả do các thế lực đạo thống phái đến, hắn đã tiết lộ không ít tin tức.

Loại thế giới cổ lão chưa từng mở ra này, vì tài nguyên phì nhiêu mà không có thế lực nào là không thèm nhỏ dãi.

Ngay sau đó các thế lực đạo thống cũng bắt đầu điều động người chạy tới khe hở kia, thương lượng với Du hoàng xem nên công chiếm thế giới cổ lão kia như thế nào.

Hết chương 1630.
Bạn cần đăng nhập để bình luận