Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2330: Cường giả thuở xưa sống lại

Chương 2330: Cường giả thuở xưa sống lại

Tuy rằng hắn tỉnh lại sau ngàn năm, cũng không còn đỉnh phong nhưng ở thời đại này, hắn vẫn hoàn toàn xứng đáng là một nhân vật tuyệt thế có tu vi cái thế, ngay cả quy tắc thiên địa của thượng giới cũng không áp chế được hắn.

Cho nên hắn chỉ cần triển lộ một chút thực lực sâu không lường được của mình là đã có thể thu được nữ tử trước mắt làm đồ đệ, dốc lòng dạy dỗ.

Nàng tên Thẩm Nhàn Nhi, là thiên chi kiêu nữ của Thẩm tộc ở Thiên Lan Giới, tu vi cũng được coi là quan tuyệt đồng đẳng. Điều này cũng khiến trong lòng bạch y lão giả vui mừng, phát hiện nàng thật sự là một mầm mống tốt.

Hơn nữa trái tim hướng đạo của nàng mạnh mẽ và kiên định trước nay chưa từng.

Lúc biết được thượng giới sắp gặp đại kiếp nạn mà nàng vẫn chưa từng dao động như trước, cũng không sụp đổ, oán trời trách đất như những tu sĩ khác.

Phần tâm tính này rất khó có được, làm cho bạch y lão giả cực kỳ hài lòng.

Tuy không có khả năng là vị đại nhân kia chuyển thế, nhưng việc mặt mũi tương tự và đạo tâm kiên định này vẫn khiến hắn rất là cảm khái.

Lúc trước vị đại nhân kia là một tú tài, cũng coi như là hắn tận mắt nhìn thấy người đó quật khởi, vì ứng kiếp mà sinh ra. Đáng tiếc sinh không gặp thời, nếu cho nàng thêm một đoạn thời gian, có lẽ sẽ thật sự thay đổi cái gì đó.

"Đi thôi, dưới đáy Giới Bi Hải không có gì dị thường. Dị tượng ở nơi này không có bao nhiêu quan hệ với đáy Giới Bi Hải."

"Có thể là mảnh vỡ binh khí từng rơi xuống Giới Bi Hải gây ra dị tượng…”

Bạch y lão giả tên Minh, suy nghĩ trở về, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó mang theo Thẩm Nhàn Nhi rời khỏi nơi này.

Hắn định để Thẩm Nhàn Nhi trở về gia tộc cáo biệt với phụ mẫu một tiếng, sau đó sẽ mang theo nàng đến Tiên vực, tự mình ra ngoài chiến trường Thương Mang nhìn một chút.

Đây rốt cuộc là một hồi hạo kiếp như thế nào mà lại ảnh hưởng đến cả chư thế.

Thẩm Nhàn Nhi đi theo phía sau Minh, ánh mắt vô cùng kiên định. Nàng sớm đã biết được ý đồ của sư tôn, cũng không có chút sợ hãi nào.

Hướng đạo chi tâm của nàng rất kiên định. Thật lâu trước đây nàng đã từng nói với phụ mẫu, kiếp này sẽ không lập gia đình mà một mình đi cùng thần đạo.

Lai lịch của vị sư tôn thần bí trước mắt cực kỳ cổ xưa, không thể truy xuất nguồn gốc, thực lực lại càng sâu không lường được.

Thẩm Nhàn Nhi tự mình nhìn hắn đi tới từ chỗ sâu trong Giới Bi Hải, rất nhiều cổ giới tàn tạ chìm nổi dưới chân hắn. Ngay cả dư âm của đại đạo cũng đã biến mất....

Bản lĩnh như vậy vượt quá tưởng tượng, cũng không phải những nhân vật Tiên Đạo bình thường có thể so sánh. Cho nên sau khi nghiêm túc cân nhắc nàng mới đồng ý bái hắn làm sư phụ, đi theo hắn tu hành. Lúc này đây hạo kiếp rung chuyển thiên hạ Bát Hoang đang đến, không có bất kỳ sinh linh nào có thể may mắn thoát khỏi.

Rốt cuộc vị sư tôn thần bí này cũng quyết định xuất thế, khởi hành đi tới chiến trường Thương Mang, có lẽ là một đi không trở về. Hắn để Thẩm Nhàn Nhi ở lại Thiên Lan Giới, không cần đi theo hắn.

Nhưng lại bị Thẩm Nhàn Nhi cự tuyệt, nàng cũng không sợ chết.

Hơn nữa nếu nàng đi tới Tiên vực, tự mình trải qua loại đại chiến ở mức độ này cũng coi như không còn tiếc nuối.

Thẩm Nhàn Nhi không muốn sống dưới hào quang của tỷ tỷ Cố Tiên Nhi, nàng cũng có ước mơ của mình. Chư thế hỗn loạn, kỳ thật cảnh tượng như vậy diễn ra ở khắp nơi.

Trong một số Sinh Mệnh cấm địa đã sớm tránh thế không ra, bụi bặm hồi lâu, chỗ sâu nhất đột nhiên có dị tượng xuất hiện. Một khối nguyên thạch khổng lồ trong góc phòng vỡ ra, vỏ đá bong tróc, thanh thế kinh người.

Tiếp theo là vạn đạo hào quang, thụy điều thiên trượng, thiên địa ầm ầm, đại đạo đồng loạt kêu lên, giống như có thụy thú muốn giáng xuống thế gian. Tiên vụ nồng đậm bao phủ nơi đó, kinh động tất cả sinh linh trong Sinh Mệnh cấm địa.

Cuối cùng một đạo nhân ảnh mơ hồ đi ra, ngẩng đầu thét dài, khiến tinh thần trên trời thiếu chút nữa rơi xuống. Vô tận hỗn độn khí xộc lên khuếch tán về phía vũ trụ biên hoang.

Trên đỉnh núi hoang vắng nào đó có một ngôi miếu cổ lâu năm không được tu sửa, bốn phía hoang vắng không người.

Hiện giờ lại có hào quang nồng đậm tràn ngập từ trong đó tản ra, giống như một mảnh đất thần thánh, bao phủ dãy núi phụ cận.

Điêu khắc trong cổ miếu tựa như sống lại, bắt đầu nứt nẻ, trong đó có sinh linh mơ hồ muốn đi ra.

Tại nơi nào đó trong thôn nhỏ hẻo lánh có một lão đạo sĩ nhếch nhác quanh năm si ngốc ngơ ngác, thường xuyên lừa gạt thôn dân.

Nói mình thật ra là đại nhân vật ở thời kỳ Cổ Lão chuyển thế, chỉ cần cho hắn một cái bánh bao nóng, chờ hắn trùng tu tiên vị thì người đó sẽ được phong làm Tinh quân một phương.

Không người dân nào sẵn lòng tin tưởng hắn, thế nhưng có một hài tử thường nghe hắn kể chuyện và sau đó bị hắn lừa lấy kẹo hồ lô trên tay.

Hiện giờ hắn uống say khướt, nằm trên một khối núi đá xanh lớn ở cửa thôn, ngửa mặt nhìn bầu trời mênh mông vô tận. Dưới mái lôi thôi, ánh mắt hắn lại cực kỳ thâm sâu.

"Trời sắp đổi rồi…”

Lão đạo sĩ lẩm bẩm, ngửa đầu uống cạn rượu trong hồ lô, sau đó gào to.

Thôn dân đi ngang qua, nghe được lời này của hắn, không khỏi lắc đầu nói:

"Lại uống say, bắt đầu nói năng lung tung."

Tuy nhiên trong lúc nói chuyện, thôn dân này vẫn ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, phát hiện ở ngọn núi xa xa có hơi tối đen, mây đen dày đặc như muốn bay tới.

"Ôi, thật đúng là thay đổi rồi, phải nhanh chóng về nhà thu dọn y phục thôi.”

Hắn gãi gãi ót, không nghĩ tới lão đạo sĩ điên này lại thật sự nhìn ra sắc trời thay đổi.

Hết chương 2330.
Bạn cần đăng nhập để bình luận