Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 930: Tặng quà cho vị hôn thê

Chương 930: Tặng quà cho vị hôn thê

"Cái này..." Cả người hắn ngây ngẩn.

"Vậy mà còn muốn phá vỡ quy củ của Thần Khư Môn ta, đúng là muốn ta cười chết mất."

"Nếu như không phải do vận khí của hắn tốt nên mới gặp được tiểu thư, lúc này, ngay cả sơn môn của chúng ta hắn cũng không vào được đâu, lại còn có dũng khí phát ngôn bừa bãi nữa."

Bên cạnh vang lên một trận cười, vẻ mặt của tất cả mọi người đều giống như đang xem khỉ diễn trò vậy.

Ngay cả nam tử trung niên cũng cố kìm nén cơn tức giận của mình, dáng vẻ như thể ngươi đang đùa với ta sao.

“Khí linh, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Sắc mặt Giang Thần có chút thay đổi, hắn tranh thủ thời gian hỏi thăm khí linh trong thức hải.

“Chắc là do Thần Khư Môn này không thể khảo thí ra được thể chất của ngươi rồi.”

Lúc này, trong giọng nói của Tạo Hóa Tiên Chu khí linh cũng tràn đầy vẻ xấu hổ, nó hoàn toàn không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này.

“Coi như nể mặt tiểu thư Sơ Nguyệt, ta sẽ cho ngươi bái ta rồi vào Thần Khư Môn đi, nhưng ngươi chỉ có thể là một đệ tử tạp dịch thôi."

Nam tử trung niên lắc đầu, sau đó phất tay áo rời đi.

"Thật sự là cười chết ta rồi."

Lúc này thân ảnh của thiếu nữ tên Sơ Nguyệt cũng biến mất không thấy, chỉ có tiếng cười trong trẻo động lòng người như chuông bạc vọng xa, có vẻ rất là cổ linh tinh quái.

Giang Thần có chút lúng túng sờ lên cái mũi của mình, mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

"Nhưng không sao, làm đệ tử tạp dịch cũng được. Cứ đi theo tiền bối mặc đạo bào đen, không bao lâu ta cũng có thể mở ra Linh Hải!"

Sau đó, Giang Thần nói thầm trong lòng mình.

Hắn tràn ngập sự mong chờ đối với cuộc sống tu hành sau này, tuy trong Thần Khư Môn có rất nhiều đệ tử nhưng với hắn mà nói, bọn họ đều là mục tiêu săn đuổi của hắn!

Mà sau khi thiếu nữ tên là Sơ Nguyệt đưa người rời khỏi Thần Khư Môn, nàng đi thẳng đến một ngọn núi ở đằng xa.

Một nam tử mặc áo bào màu vàng, phong thái hiên ngang, dáng người thẳng tắp đang đứng ở nơi đó, lẳng lặng ngóng nhìn thiếu nữ đi tới. Ánh mắt hắn sâu như biển, ngay cả con ngươi cũng sâu như vực thẳm, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tóc của hắn có màu vàng óng ánh giống như thỏi vàng, hắn như một vị thần trẻ tuổi, rất dễ làm cho người khác chú ý tới.

“Sơ Nguyệt, ngươi đến muộn.” Ánh mắt nam tử trẻ tuổi rơi trên người thiếu nữ, ngữ khí của hắn bình thản, ngữ khí không có ý thăm hỏi.

“Ta vừa gặp được một người thú vị, ở lại xem chút náo nhiệt.”

Sơ Nguyệt cười hì hì nói.

“Bái kiến đại công tử.”

Đám người đứng sau lưng nàng đều vô cùng kính sợ nam tử trẻ tuổi này.

“Đi thôi.”

Nam tử trẻ tuổi gật đầu, sau đó vung tay áo lên, đám người đều hóa thành tia sáng bay về phía núi non trùng điệp, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó.

...

Ngay tại lúc đó, ở Chân Tiên thư viện.

Bên trong cung điện, thần quang ẩn hiện, sương tiên mờ mịt, Nguyệt Minh Không đang ngồi ngay ngắn ở trên giường.

Dáng người nàng cao gầy và mảnh khảnh, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, làn da nhẵn mịn, trắng như tuyết, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất trên đời.

Giờ phút này, bàn tay trắng nõn của nàng đang lật xem một tấm bản đồ không hoàn chỉnh, rồi khẽ híp mắt, một vài ý nghĩ vụt qua.

"Theo đạo lý, Chưởng Thiên Tháp sẽ xuất thế ở nơi này. Cho dù có sai lệch một chút về thời gian thì cũng không thể sai được."

"Thiên Toàn sơn mạch, các thế lực gần đó gồm có Thần Khư Môn, Cổ kiếm phái, Lạc Hà động thiên."

Nguyệt Minh Không khẽ nói, ngón tay ngọc thon dài đặt xuống một khu vực trên bản đồ.

Đúng như Cố Trường Ca suy đoán, khoảng thời gian qua, nàng vẫn luôn bận rộn tìm kiếm Chưởng Thiên Thất Khí.

Trên tay nàng đã có Chưởng Thiên Kính và Chưởng Thiên Tỳ.

Ngoài ra, nàng đã biết được tung tích của Chưởng Thiên Kiếm. Chỉ có điều nếu muốn lập ra kế hoạch còn cần tốn một chút công sức.

Cho nên, Nguyệt Minh Không đã dồn rất nhiều tinh lực vào Chưởng Thiên Tháp.

Dựa vào ký ức kiếp trước của nàng, Chưởng Thiên Tháp thực ra tồn tại dưới lòng đất chứ không phải ở một vị trí cố định.

Mà thần uy của Chưởng Thiên Tháp còn mạnh hơn so với mấy món Chưởng Thiên Khí còn lại, có tin đồn nói rằng Chưởng Thiên Tháp còn có tác dụng trấn áp trời cao.

Có tin đồn nói, Chưởng Thiên Tháp thực ra bị một Tiên thú cổ lão mang đi, đi theo địa mạch ở Thượng giới để du hành qua các nơi.

Để tìm được tin tức về sự xuất thế của Chưởng Thiên Tháp, Nguyệt Minh Không thực sự đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, dù sao thì so với kiếp trước của nàng mà nói, ở kiếp này đã có rất nhiều chuyện lệch khỏi quỹ đạo phát triển ban đầu.

"Trữ đế, đây là thứ do Trường Ca thiếu chủ phái người đưa tới."

Đúng lúc này, ngay khi Nguyệt Minh Không đang tự hỏi khi nào thì động thủ.

Bên ngoài cung điện truyền đến một giọng nói.

Một thị nữ đột nhiên bước vào với một chiếc hộp trông rất tinh xảo, sắc mặt của nàng vô cùng kính cẩn, còn mang theo vẻ e ngại.

"Cố Trường Ca đưa tới?"

Nguyệt Minh Không nghe vậy, trước tiên là sửng sốt, ngay sau đó trên khuôn mặt lạnh lùng không khỏi nở ra một nụ cười nhẹ.

Cảnh tượng đó khiến thị nữ bước vào đại điện thở phào một cái, chỉ khi nghe đến chuyện của Trường Ca thiếu chủ, Minh Không trữ đế mới nở nụ cười trên mặt.

Trong khoảng thời gian này, uy áp trên người Nguyệt Minh Không Nữ Đế ngày càng nặng nề, tu luyện của nàng cũng càng ngày càng sâu không thể dò được.

Mỗi lần có người có việc đến bái kiến nàng, ai cũng nơm nớp lo sợ như đi trên lớp băng mỏng, không dám nói nhiều lời, vì sợ nói sai một câu thôi sẽ bị ném ra ngoài chém đầu ngay.

Hết chương 930.
Bạn cần đăng nhập để bình luận