Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2491: Cảm giác bi thương

Chương 2491: Cảm giác bi thương

Trong khoảng thời gian diễn ra đại chiến, các tộc đều tổn thất nghiêm trọng, ban đầu bọn hắn còn tưởng rằng có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa nhưng không ngờ đối phương lại hùng hổ như vậy, có thể nhìn thấu tình hình mà tiến công rầm rộ.

"Xem ra chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, liều mạng một phen thôi."

Có người không nhịn được mà thở dài, cảm thấy chiến thắng với bọn hắn chỉ còn là chuyện xa vời, có thể nói là hy vọng vô hình.

Đối phương đã thăm dò xong tình hình của Đạo Xương chân giới, sau khi nắm chắc mới lựa chọn toàn lực tiến công. Cho dù các tộc cử binh chống lại thì cũng chỉ vô ích, tổn thất mấy năm nay thật sự quá thảm trọng.

Mặc dù trận chiến này đã giúp thiên kiêu thế hệ thanh niên và trung niên các tộc nhanh chóng trưởng thành, cũng có không ít nhân vật kinh tài diễm tuyệt xuất hiện nhưng cái giá bỏ ra thật sự quá lớn, vậy nên không ai muốn tiếp nhận nó cả.

Lúc này, vị giáo chủ của một đại giáo cổ lão không nhịn được mà hỏi đám người Cố Vô Vọng:

“Phó minh chủ, hiện giờ vẫn không biết Minh chủ ở đâu sao?”

Câu hỏi này lập tức khiến mọi người trong đại điện chấn động, vô số ánh mắt mang theo hi vọng đều đổ dồn vào hắn.

Ngay cả một số gương mặt trẻ tuổi mới xuất hiện những năm gần đây cũng không nhịn được mà nhìn qua.

Bọn hắn rất tò mò về vị Minh chủ đại nhân khiến tất cả mọi người vừa biến sắc, sợ hãi, lại vô cùng sùng kính trong lời đồn kia.

Những gương mặt trẻ tuổi này đều là nhân tài mới xuất hiện những năm gần đây, nam nữ đều có, hoặc là thiên phú xuất chúng, hoặc là vận đạo kinh người, mỗi người đều có tạo hóa riêng.

Tất cả đều thể hiện xuất sắc trong cuộc giao chiến chống lại Tiên Linh văn minh, sau đó được đưa đến Phạt Thiên Minh để tập trung bồi dưỡng. Phó minh chủ Cố Vô Vọng mặc hắc bào, đứng trong đại điện, khuôn mặt bị mũ che lại, không thấy rõ biểu cảm.

Hắn chỉ lắc đầu nói:

"Minh chủ có đại sự cần làm, việc này không thể ỷ lại vào Minh chủ."

Câu trả lời này khiến nhiều người ảm đạm.

Những năm gần đây, mỗi khi bị hỏi vấn đề này, Cố Vô Vọng đều trả lời giống nhau, nói Cố Trường Ca có việc quan trọng phải làm.

Ngay từ đầu mọi người còn cho rằng đây là sự thật, đến sau này nghĩ lại, có lẽ ngay cả Phó minh chủ cũng không biết Cố Trường Ca đang ở đâu.

Trả lời như vậy cũng chỉ muốn mọi người an tâm, không để lòng quân lo lắng mà thôi.

"Xem ra có khả năng Minh chủ đã không còn ở Đạo Xương chân giới, hắn đã sớm vứt bỏ nơi này rồi. Lúc trước cũng có người đoán rằng Minh chủ hắn thành lập Phạt Thiên Minh chỉ vì hứng thú trong chốc lát chứ không hề muốn quản lý nó...”

"Đúng vậy, với thực lực của Minh chủ thì tung hoành khắp Thương Mang có khó gì, tội gì phải tốn công tốn sức làm mấy việc này."

Lúc này, trong đại điện bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán. Bầu không khí vốn áp lực lại càng thêm nặng nề.

Nếu là khi trước, chỉ sợ sẽ không ai dám nói những lời này, cũng không ai dám suy đoán, nghi ngờ và chửi bới Cố Trường Ca.

Thế nhưng hiện tại người đã không còn ở Đạo Xương chân giới, đại kiếp giáng lâm, đến lúc đó việc Đạo Xương chân giới có tiếp tục tồn tại được hay không cũng rất khó nói.

Bây giờ còn có ai lo lắng nhiều như vậy chứ?

Ngay cả Cố Vô Vọng cũng chỉ nhíu mày, không quát bọn hắn im lặng nữa.

Người duy nhất có thể giữ sự bình thản lúc này cũng chỉ có Viên Thiền cổ tăng và một đám đồ đệ của hắn.

Rất nhiều người đều đổ dồn ánh mắt vào một đám Đạo cảnh trong điện, muốn nghe ý kiến của bọn hắn. Cố Vô Vọng trầm mặc không nói, trong mắt lóe ra hào quang, có vẻ hắn đang suy nghĩ gì đó.

Tửu Kiếm Tiên cũng thay đổi hình tượng rách nát không chịu nổi lúc trước, nhìn hình ảnh đại chiến phản chiếu trong cổ kính kia với sắc mặt ngưng trọng.

Đại vũ trụ nơi biên hoang không ngừng bị phá vỡ, pháp tắc tan biến, giống như sắp trở về với cát bụi.

"Cố thúc không phải kiểu người như bọn hắn nói. Lúc ở Thanh Sơn thôn, hắn đối nhân xử thế khá tốt, sao có thể vứt bỏ Đạo Xương chân giới chứ?"

Vương Tiểu Ngưu đã trưởng thành, hiện tại có dáng vẻ một kiếm khách trẻ tuổi, hắn đứng bên cạnh sư tôn Tửu Kiếm Tiên, không thể tin nổi mà lẩm bẩm.

Trong trận đại chiến với Tiên Linh văn minh, hắn giết được rất nhiều địch nhân, tỏa sáng vô cùng rực rỡ. Trong một đám kinh tài diễm tuyệt cùng thế hệ, hắn cũng được xem như một vầng hào quang chói mắt.

Giờ khắc này, những thế hệ trẻ tuổi có quan hệ khá tốt với hắn ở trong điện đang không nhịn được mà nói chuyện với nhau. Rất nhiều người biết đồ đệ Vương Tiểu Ngưu của Tửu Kiếm Tiên từng gọi Cố Trường Ca là Cố thúc. Điều này cũng khiến thân phận của hắn có chút đặc thù.

Mà Vương Tiểu Ngưu cũng chưa từng nói cho người khác biết nguyên nhân trong đó.

Hôm nay nghe được hai chữ ‘Cố thúc’ từ trong miệng hắn, rất nhiều người đều nhìn sang với vẻ mặt khác thường. Vương Tiểu Ngưu lắc đầu, cũng không nói thêm về đề tài này nữa.

Cố Trường Ca từng sống ở Thanh Sơn thôn một thời gian, trừ hắn và sư tôn Tửu Kiếm Tiên ra, rất ít người biết được chuyện này.

Không khí trong đại điện vẫn trầm trọng đè nén, dường như có một tầng mây nặng nề đang đè lên đỉnh đầu tất cả mọi người, làm người ta không thể thở nổi.

Nhìn vào đại chiến thảm thiết phản chiếu trong cổ kính, trong lòng rất nhiều người đều sinh ra cảm giác không đành lòng và bi thương.

Hết chương 2491.
Bạn cần đăng nhập để bình luận