Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3540. Sự thật tàn khốc



Chương 3540. Sự thật tàn khốc




Tống Ấu Vi không nói, vẫn ngồi trên giường, cầm lấy tay của nàng, không để ý đến sắc mặt trắng bệch, không ngừng rót pháp lực của mình cho nàng.
“Bệ hạ sinh ra đã mỹ lệ như vậy, cho dù muốn đi, cũng phải đi một cách xinh đẹp nhất.”
Nàng nói nhỏ.
“Ngươi nói ta xinh đẹp, nhưng vì sao ngày xưa hắn không chịu quay đầu lại nhìn ta một cái…”
Hi Dao Nữ Hoàng lẩm bẩm.
Tống Ấu Vi vẫn không nói.
Hi Dao Nữ Hoàng lại mỉm cười tự giễu: “Ta sắp chết rồi. Cảm giác này đúng là kỳ quái, có chút nhẹ nhõm, lại có chút bình tĩnh, lại giống như đang chờ một giấc ngủ.”
Mũi của Tống Ấu Vi cảm thấy cay cay. Trước mắt nàng giống như xuất hiện một nữ hoàng thiết huyết phong hoa tuyệt đại, uy áp cường thế. Nàng ngồi ngay ngắn trong điện, ra lệnh một tiếng, uy phong tứ hải, quần thần sợ hãi, không ai dám lên tiếng.
Nhưng bây giờ nàng lại suy yếu như một lão nhân gần đất xa trời.
Rõ ràng nàng vẫn còn phong thái thời kỳ chính thịnh, rõ ràng nàng còn có một tương lai tốt đẹp có thể trở thành nhất đại tiên vương, thành tựu cảnh giới cao hơn.
Rõ ràng nàng biết rõ là tâm ma, chẳng qua chỉ là huyễn cảnh, cũng không phải hắn, vì sao nàng còn lựa chọn sa vào đó, mặc cho đạo tâm vỡ vụn…
“Ngươi nói, nếu hắn biết ta sắp chết, hắn sẽ đến nhìn ta một chút hay không?”
Hi Dao Nữ Hoàng đột nhiên hỏi.
Tống Ấu Vi không biết đáp lại như thế nào.
Hi Dao Nữ Hoàng lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Được rồi, dung nhan ta không còn, lại già nua xấu xí. Ta không muốn hắn gặp ta. Như vậy cũng tốt. Nếu chẳng may có một ngày nào đó, hắn ngẫu nhiên nhớ đến ta, có thể sẽ nhớ đến dáng vẻ trước đó của ta mà không phải bộ dạng tóc trắng bạc phơ như bây giờ.”
Mũi của Tống Ấu Vi lại càng chua xót.
Trong thoáng chốc, dường như nàng đã trở lại sân viện nhiều năm trước, cuối thu lá rụng, vạn vật khô héo, hoa đậu bắp tươi rụng đầy khắp lãng uyển. Nữ hoàng bệ hạ bước đến nắm lấy tay của nàng: “Ấu Vi, từ nay về sau, ngươi đi theo bên cạnh ta nhé.”
“Nếu như có kiếp sau, ta muốn trở thành một con cá không buồn không lo, không cần trở thành quân cờ của ai cả, tự do tự tại, nước chảy bèo trôi.”
Hi Dao Nữ Hoàng nhỏ giọng thì thào. Câu nói này giống như rút đi tất cả sức mạnh và tinh lực của nàng.
Đột nhiên, dường như cảm nhận được gì đó, hoặc cũng có thể là hồi quang phản chiếu, ánh mắt của nàng bỗng nhiên mở ra, miễn cưỡng nghiêng qua nhìn về phía bên cạnh, sau đó nàng không khỏi ngây ra.
Bên giường, một bóng người áo trắng lặng lẽ đứng đó, không một tiếng động xuất hiện.
Đôi mắt đẹp của Hi Dao Nữ Hoàng mở to, không biết có phải mình nhìn nhầm, sinh ra ảo giác hay không.
Nhưng lúc này, ngay cả Tống Ấu Vi cũng cảm nhận được điều gì đó. Trong đầu nàng dường như hiện lên ký ức không thuộc về hiện tại, cũng không thuộc về thời đại này.
Không khỏi giật mình.
“Minh chủ…”
Nàng hành lễ với Cố Trường Ca, sau đó rời khỏi giường Hi Dao Nữ Hoàng, lui ra bên ngoài.
“Không nghĩ đến lại là thật. Tuy nhiên, ngươi hẳn không phải là ngươi của bây giờ.”
Hi Dao Nữ Hoàng nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Cố Trường Ca, thì thào hỏi. Nàng không hổ danh là nhất đại nữ hoàng của Yêu giới. Mặc dù cảm nhận được khí tức trên người Cố Trường Ca không thuộc về hiện tại nhưng nàng cũng rất nhanh trấn định lại.
Nàng nghiêng đầu mình sang chỗ khác, dường như không muốn để Cố Trường Ca nhìn thấy bộ dạng của nàng bây giờ.
“Ta từ năm trăm năm sau mà đến, đến để gặp ngươi.”
Cố Trường Ca nói, sau đó bước đến bên giường của nàng, chậm rãi ngồi xuống vị trí của Tống Ấu Vi vừa nãy.
Mặc dù đề cập đồ vật dính dáng đến tương lai sẽ bị nhiễm nhân quả rất lớn, tạo thành biến hóa không nhỏ.
Nhưng đối với Cố Trường Ca mà nói, chút ảnh hưởng biến hóa đó có thể dùng từ cực kỳ nhỏ bé để hình dung. Hắn hoàn toàn không quan tâm những thứ này.
Chứ đừng nói chi đây vẫn là Đạo Xương chân giới, cũng không phải Thương Mang.
“Nói như vậy, sau khi ta chết được năm trăm năm, ngươi mới biết được ta chết đúng không?”
Hi Dao Nữ Hoàng ngẩn ra, sau đó yếu ớt nói.
Cố Trường Ca im lặng. Hắn không thể nói dối, cũng không muốn nói dối.
Mặc dù lời này nghe rất tàn khốc, nhưng nó lại là sự thật.
Nếu không phải Tống Ấu Vi đến tìm, đoán chừng hắn mãi mãi cũng không biết. Hắn cũng sẽ không chủ động dò xét những chuyện liên quan đến Hi Dao Nữ Hoàng.
Bởi vì trong lòng hắn chưa bao giờ để lại bất cứ vị trí nào liên quan đến nàng.
“Sự thật đúng là tàn khốc và buồn cười. Mãi cho đến khi ta chết được năm trăm năm, ngươi mới có thể nhớ đến ta. Là bởi vì ngươi quay về Đạo Xương chân giới, cho nên Ấu Vi mới tìm đến ngươi nói chuyện của ta, đúng không?”
Tâm trạng của Hi Dao Nữ Hoàng bỗng nhiên chập trùng. Nàng quay đầu lại, hốc mắt đỏ lên, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh.
Thông minh như nàng, chỉ thông qua mấy câu là có thể đoán được chuyện tương lai.
Lúc này, mặc dù Cố Trường Ca ngồi gần nàng trong gang tấc, nhưng nàng lại cảm thấy hắn rất xa xôi, rất lạ lẫm, giống như một thế giới mà nàng không thể tiếp xúc đến.
Tâm của hắn vẫn lạnh như lúc hắn rời khỏi Yêu giới.
Đã nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thay đổi, nàng cũng chưa từng thay đổi, vẫn cứ buồn cười và ngu xuẩn như vậy.
Hai hàng nước mắt chảy xuống gò má Hi Dao Nữ Hoàng. Nàng mở đôi mắt đẹp, im lặng nhìn nước mắt rơi.
Vô số tưởng tượng, vô số khát khao, vô số lần kiễng chân chờ đợi ngoài điện thờ, lúc này tất cả đều tan thành mây khói, chỉ còn lại một mảnh thê lương. Hết chương 3540.



Bạn cần đăng nhập để bình luận