Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1296: Từ hôm nay, thế gian không còn Cửu Đại Sơn

Chương 1296: Từ hôm nay, thế gian không còn Cửu Đại Sơn

"Ta đích xác là gặp qua không ít vật tương tự, Cửu Sơn Tiên Ấn thật sự chỉ là một khối kỳ thạch tự mình cô đọng mà thành."

Cố Trường Ca gật đầu, trong đôi mắt trắng đen lập lòe thần quang, rất là chói mắt, hắn quan sát tỉ mỉ Cửu Sơn Tiên Ấn trong tay, mặc dù hắn thấy vật này dường như rất là mênh mông nặng nề nhưng lại ung dung ngoài ý muốn, từng tia từng sợi Hỗn Độn khí rủ xuống ở trong bàn tay hắn, nó vốn có sức mạnh khủng bố có thể áp sập núi lớn lại giống như đã biến mất, hắn hiểu được đây là do Tiên Thiên phù văn chứa ở bên trong tạo thành, ngoại trừ cái đó ra, Cửu Sơn Tiên Ấn vẫn là một bảo vật của Tiên Thiên, ẩn chứa Tiên Thiên đạo văn, che giấu sức mạnh khủng bố, có thể tuỳ tiện trấn áp kẻ thành đạo.

"Trường Ca công tử thật sự là kiến thức rộng rãi, Cửu Sơn Tiên Ấn nghe nói là một khối Tiên Thiên Tiên thạch đến từ cuối chân trời biến thành, sinh ra ở trong biển Hỗn Độn, lai lịch vô cùng lâu đời cổ xưa, cách nay vô số kỷ nguyên "

Tam Sơn Chủ nghe vậy không nhịn được thở dài nói, nhưng ánh mắt vẫn như cũ rơi trên Cửu Sơn Tiên Ấn, căn bản không dời ra được.

"Thật sao?"

Cố Trường Ca khẽ cười một tiếng, ống tay áo nhẹ rung, từng đại đạo phù văn đạo lập lòe chói lọi, bỗng nhiên hóa thành hình dáng xiềng xích, dấu ấn rơi vào bên trên Cửu Sơn Tiên Ấn trong tay.

Lúc đầu khí tức của nó dâng trào rất mạnh mẽ, cũng dần dần trở nên yếu ớt, biến thành một khối Thạch Ấn bình thường.

Trong nháy mắt sau đó, Cửu Sơn Tiên Ấn đột nhiên từ trong tay hắn biến mất không thấy gì nữa, im hơi lặng tiếng rơi vào bên trong thế giới khác ngay tức khắc.

"Cái này…"

"Trường Ca công tử đây là có ý gì?"

Nụ cười trên khuôn mặt của Tam Sơn Chủ biến mất, biểu cảm cứng đờ, có chút khó có thể lý giải được hành vi của nam tử kia.

Các sơn chủ còn lại đều nhướng mày, có chút chấn kinh không hiểu nhìn một màn này.

"Chẳng lẽ cho tới bây giờ, Tam Sơn Chủ còn không biết tại hạ tới đây để làm gì sao?"

Cố Trường Ca trông thấy biểu cảm khiếp sợ của đám người, vẫn như cũ không nhanh không chậm mở miệng, vẻ mặt của hắn có chút hứng thú hỏi.

"Vô Địch, đây là ý gì?"

Trong lòng của Tam Sơn Chủ sinh ra ý không ổn, không nhịn được quát hỏi đối với Cổ Vô Địch.

Nhưng bình thường Cổ Vô Địch vô cùng cung kính đối với hắn, giờ phút này lại dường như cũng không nghe thấy hắn, ngược lại cực kì cung kính đứng thẳng ở sau lưng Cố Trường Ca, thần quang trên kim giáp chiến y lập lòe, có khí tức cường đại hiện lên, chọc thủng cấm chế vừa rồi.

"Không ổn…"

Sắc mặt của rất nhiều sơn chủ cũng kịch biến, phát hiện không được ổn.

Bọn hắn sống vô số năm, chính là cấp độ kẻ thành đạo, hầu như trong nháy mắt, đã cảm nhận được sát khí khủng bố, từ nơi rất xa, lại bỗng nhiên quét sạch, bao phủ cả đại lục.

Ầm! ! !

Đúng lúc này, vòm trời ở phía xa xa, bỗng nhiên có thiên quân vạn mã lao nhanh đánh tới, ùn ùn kéo đến, vọt ra sát khí ngập trời sát khí giống như có thể đánh nứt trời cao, mây đen cuồn cuộn che khuất bầu trời, từng vị kỵ sĩ có khí thế khủng bố, tay cầm Thiên Đao, chiến trường, trường thương, cưỡi hung thú, từ nơi đó đánh tới, thanh thế đáng sợ quét sạch tám phương, đơn giản giống như thiên cổ chùy vang lên, làm cho màng nhĩ của mọi người đều muốn xé rách, tâm thần rung động.

"Có địch tập kích! !"

Cửu Đại sơn có người kịp phản ứng, nhịn không được quát to, muốn rách cả mí mắt, hô to hướng về phía tất cả mọi người.

Vào thời khắc này, hầu như toàn bộ đệ tử của nơi đây, đều hoảng sợ muốn chết, bọn hắn nhìn về phía xa xa cũng suýt chút đã bị loại khí thế khủng bố kia chấn áp, cơ thể của mọi người hoàn toàn không chịu được khí thế ấy!

"Ngươi đến cùng là ai?"

Lúc này, dù ai ngu ngốc đến mấy, cũng hiểu việc ấy tuyệt đối không thể thoát khỏi quan hệ với Cố Trường Ca.

Mấy vị sơn chủ trên thân hiện lên uy áp khủng bố, biểu lộ khó coi mà lạnh nhạt, nhìn chằm chằm hắn, sát khí của bọn hắn ngút trời, đế uy bốn phía, bộc phát nháy mắt, suýt chút xé rách vùng thiên địa này, làm cho núi sông lật đổ, vũ trụ sụp đổ, dù sao bọn hắn đều là kẻ thành đạo, đã tu hành vô số năm ở Cửu Đại sơn.

Hiện tại, trong lòng bọn hắn rất tức giận, căn bản cũng không hề che giấu, lúc ba động ngập trời khuếch tán ra, trời đất đã biến sắc, nhật nguyệt dần ảm đạm, một luồng đế uy có thể hủy diệt ngàn vạn dặm núi sông, toàn bộ sinh linh và tu sĩ nơi đây đều đang run sợ.

Ngoại vực xa xôi, chư thiên tinh đấu cũng đang run sợ như muốn cùng nhau rơi xuống.

Từ xưa đến nay, Đế Chiến chân chính xảy ra kiểu gì cũng sẽ tác động đến ngàn tỉ dặm, chớ đừng nói trước mắt có đến bảy vị kẻ thành đạo cùng nhau ra tay!

Mỗi một người đều có đạo hạnh vô cùng tinh thâm mênh mông, ngày bình thường không triển lộ ra, một khi triển lộ ra chính là uy áp hơn người, dâng trào như tinh hà, khí huyết giống như vũ trụ, có thể thôn phệ nhật nguyệt, một tay phá hủy ngôi sao trên chư thiên.

"Ngươi…"

"Thì ra đây chính là mục đích của ngươi!"

Tam Sơn Chủ cũng phản ứng lại, âm thanh phát run, sắc mặt của hắn tái xanh, khó nén tức giận, hắn vậy mà không biết âm mưu của Cố Trường Ca.

Những ngày này lại còn xem nam tử đó như quý khách đối đãi, ăn ngon uống sướng, vô cùng thận trọng, không dám thất lễ, thế nhưng kết quả là, hắn lại mang người tiến đánh Cửu Đại sơn!

Điều đấy khiến trong lòng của hắn tức giận phun trào, uất khí khó phai, suýt chút phun ra một ngụm máu.

Tất cả đệ tử cũng đứng ngây dại ra mà hoảng sợ nhìn tất cả những chuyện kia, căn bản không có nghĩ đến Cửu Đại sơn yên ổn vô số năm qua, hôm nay vậy mà lại có thiên quân vạn mã đánh tới, thanh thế to lớn, quả thật làm cho người ta khiếp sợ mà sợ hãi.

Mà ngọn nguồn của tất cả những chuyện ấy, lại do tên nam tử trẻ tuổi vài ngày trước kia tới đây.

Chân tướng được phơi bày!

Mà hiện giờ, Cố Trường Ca vẫn là bộ dáng như cũ tùy ý mà vân đạm phong khinh, không quan tâm chút nào.

"Cho các ngươi một cơ hội, người đầu hàng có thể sống, người phản kháng chết."

"Sau ngày hôm nay, thế gian sẽ không còn Cửu Đại sơn."

Cố Trường Ca dường như không thèm để ý đến vẻ mặt phẫn nộ lạnh nhạt của đám người đấy, ánh mắt đảo qua sáu vị sơn chủ trước mặt, trên khuôn mặt ý cười dần dần biến mất, lạnh lùng mở miệng.

"Ngươi đừng mơ tưởng! Đừng tưởng cướp được Cửu Sơn Tiên Ấn là có thể chấn nhiếp chúng ta!"

"Chỉ có hai người cũng dám mơ tưởng muốn hủy diệt Cửu Đại sơn chúng ta? Thứ ngu si vọng tưởng!"

"Trước một thực lực tuyệt đối, dù có thêm bao nhiêu người ra tay chống đỡ, cũng vô dụng mà thôi!"

Lời này của Cố Trường Ca vừa nói ra, lập tức làm tất cả sơn chủ nơi đây vô cùng tức giận, trong hai mắt hiện lên mấy vệt sáng kinh khủng, thứ ấy chính là Đế Cảnh chi uy, dần đang tản ra bao trùm cả bầu trời, dưới chùm sáng kinh khủng ấy, ngay cả ngôi sao cũng có thể nổ tung trong giây lát.

Hết chương 1296.
Bạn cần đăng nhập để bình luận