Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 891: Tạo Hoá Tiên Thuyền

Chương 891: Tạo Hoá Tiên Thuyền

Rất nhanh, yến hội bắt đầu.

Tất cả mọi người ngồi xuống theo thứ tự.

Ngoại trừ Hắc Nhan Ngọc, bên cạnh Cố Trường Ca còn có Cơ Thanh Huyên, một người gắp thức ăn cho hắn, một người rót rượu.

Cảnh tượng này khiến cho mấy người nam tử như Ngưu Điền cực kỳ hâm mộ, bọn họ chưa từng nhìn thấy mỹ nhân thiên tư quốc sắc, nghiêng nước nghiêng thành như vậy.

Cho dù là Tiêu nữ thần thì trước mặt hai người kia cũng chỉ là tương đối không phân cao thấp mà thôi.

Thế nhưng giai nhân tuyệt sắc như vậy trước mặt người áo trắng kia chỉ có thể làm thị nữ.

Chuyện này khiến trong lòng mọi người thật sự vô cùng hâm mộ ghen ghét, trách không được trước đó Tiêu Nhược Âm nói Cố công tử căn bản là không có ý đồ gì với nàng.

Hóa ra là vì nguyên nhân này.

"A Thần à, có một số việc chỉ nên ghi ở trong lòng thôi, biểu lộ ra thì…."

Ngưu Điền nhìn Giang Thần vẫn luôn im lặng không nói gì, chỉ liên tục uống rượu giải sầu, hắn biết đối phương đang có tâm sự, cho nên thở dài rồi khuyên một câu.

Giang Thần ngẩng đầu nhìn lại, cắn chặt răng.

Trong yến hội, Tiêu Nhược Âm ngồi bên cạnh Cố Trường Ca, khuôn mặt ửng đỏ, tươi cười không dứt, dường như đang đàm luận cái gì.

Mà Cố Trường Ca vẫn luôn mỉm cười, lộ ra vẻ vân đạm phong khinh, dường như căn bản không thèm để ý, ánh mắt cũng chưa từng nhìn về phía bọn hắn.

Giang Thần không biết Tiêu Nhược Âm đang nói cái gì với Cố Trường Ca, hắn chỉ biết trước kia nàng rất ít nói cười.

Loại cảm giác này khiến trái tim hắn đau như cắt!

Mà đúng lúc này, Giang Thần bỗng nhiên cảm giác thể nội truyền đến một loại cảm giác kỳ dị, giống như cái gì muốn dâng lên mà ra, không ngừng bành trướng và biến hóa!

Phi thuyền bằng đồng!

Trong thoáng chốc, trước mắt Giang Thần là một chiếc phi thuyền bằng đồng, nhìn vô cùng cổ xưa, bề mặt loang lổ vết rỉ đi ngang qua bên trong một dòng sông dài, vũ trụ xung quanh đổ sụp, mảnh vỡ thời không bay múa.

Thậm chí hắn nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng tạo hóa.

Cán Huyền tạo hóa, Thiên Địa Huyền Hoàng, Thái Sơ dịch biến, đại đạo chí công!

Vô cùng thần dị!

Rất nhiều tin tức truyền thừa khổng lồ đột nhiên ùa vào trong đầu của hắn!

Cảnh tượng này khiến Giang Thần sợ ngây người thiếu chút nữa đứng bật dậy, nhưng ý chí mạnh mẽ khống chế được nên hắn vẫn ngồi yên, chẳng qua là cơ thể đang run rẩy, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ hắn đang khó chịu trong người.

Đám người Ngưu Điền nhìn thoáng qua Giang Thần, không biết hắn bị cái gì?

Mọi người chỉ xem là hắn tận mắt nhìn thấy nữ thần của mình cười nói với nam tử khác, trong lòng không tiếp thu được cho nên đang cố gắng nhẫn nại.

"Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong đầu của ta?"

Nhưng rất nhanh, Giang Thần lập tức bình tĩnh trở lại, vẫn chưa nhận ra vừa rồi Cố Trường Ca thoáng liếc nhìn về phía hắn.

Giờ phút này, hắn đang câu thông với giọng nói trong đầu mình.

Một chiếc phi thuyền bằng đồng phiên bản thu nhỏ đang phát ra hào quang yếu ớt xuất hiện ở trong đầu hắn.

"Ta là khí linh, ngươi là khí thể."

"Chúng ta đều là Tạo Hóa Tiên Thuyền."

Một giọng nói vô cùng non nớt vang lên.

"Tạo Hóa Tiên Thuyền? Đó là cái gì?"

Giang Thần ngây ngẩn cả người, vội hỏi đối phương, lúc này hắn đang câu thông với giọng nói trong đầu, cho nên không sợ bị người khác phát hiện sự dị thường.

"Tạo Hóa Tiên Thuyền, đó là tiên vật đầu tiên từ thời khai thiên tích địa, có thể phá Luân Hồi, nghịch thời gian, khuy thiên đạo, tất vạn cổ, dò xét mệnh số,... Không gì làm không được."

Giọng nói non nớt kia nói với sự kiêu ngạo tràn đầy.

"Vậy ngươi có thể giúp ta mạnh lên không?"

Giang Thần có chút kích động, hắn cảm giác những gì nó nói rất lợi hại mặc dù có một chút khoác lác.

Nhưng như vậy có phải là hắn có thể trở nên mạnh mẽ hơn, có thể sinh tồn ở thế giới này, thu hoạch hết thảy những gì mà hắn muốn?

"Đương nhiên là được, ngươi và ta vốn dĩ là một thể."

Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, giọng điệu vẫn rất cao ngạo.

Nhưng dường như thứ này chỉ vừa mới thức tỉnh, nó rất nhanh cảm giác được có gì đó không thích hợp.

"Trạng thái của ngươi có chút là lạ…. Tại sao ngươi lại yếu như vậy, ngay cả thể chất cũng kém?

Nhưng cũng không sao, sớm muộn gì ta cũng sẽ đắp nặn ngươi thành Tạo Hóa Thánh Thể, quét ngang thế gian, vô địch tại thế."

Trong giọng nói kia tràn đầy sự tự tin.

Nghe thế, Giang Thần cũng trở nên kích động, cảm giác cả người bành trướng, Tạo Hóa Thánh Thể, vừa nghe tên đã thấy rất lợi hại rồi!

Hơn nữa, Giang Thần phát hiện hắn bỗng nhiên nghe hiểu những gì các sinh linh bốn phía đang nói.

Phát hiện này khiến hắn mừng rỡ như điên, sau đó hắn nắm chặt hai tay lại để khắc chế cảm xúc, sợ bị người khác phát hiện dị thường.

"Đúng lúc ta có thể nghe xem Nhược Âm và tên Cố công tử kia đang nói cái gì…."

Giang Thần thở sâu, bình tĩnh lại, tập trung lực chú ý vào đôi tai của mình rồi nhìn chăm chú về phía Cố Trường Ca.

Mà trên thủ vị, Cố Trường Ca dường như đang chú ý tới cái gì, khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười, vân đạm phong khinh của hắn bỗng nhiên hiện lên một tia hứng thú.

Hắn đột nhiên quay sang hỏi Tiêu Nhược Âm, "Người trẻ tuổi kia có quan hệ như thế nào với ngươi? Ta thấy hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngươi từ đầu đến giờ?"

Nghe vậy, Tiêu Nhược Âm có chút quái lạ, nàng nhìn theo ánh mắt của Cố Trường Ca, sau đó nhìn thấy Giang Thần đang vùi đầu uống rượu.

"Hắn tên là Giang Thần, là một người theo đuổi trước kia của ta."

Nàng trả lời, chẳng biết tại sao mà nàng lại không muốn cho Cố Trường Ca hiểu lầm cái gì, cho nên trực tiếp nói thẳng.

Đương nhiên, Tiêu Nhược Âm cũng không nói láo, mặc dù trong mắt mọi người thì nàng và Giang Thần rất xứng đôi, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

Nàng cũng biết Giang Thần có hảo cảm với mình, nhưng trong lòng nàng chỉ có suy nghĩ tìm kiếm di tích, tìm kiếm chân tướng.

Đối với nàng, Giang Thần chỉ là một người theo đuổi có quan hệ không tồi, hoặc cùng lắm là bạn bè mà thôi.

"A, hóa ra là thế."

Cố Trường Ca cười nói, "Trách không được hắn vẫn luôn nhìn ngươi."

Mà Giang Thần, người tập trung tất cả lực chú ý để lắng nghe, đương nhiên cũng nghe thấy cuộc đối thoại kia, khuôn mặt hắn lập tức trắng bệch, khóe miệng đắng chát.

Hắn không cách nào để phản bác, thật sự thì hắn chỉ là một người theo đuổi.

"Nữ nhân kia…. Hình như là … ! Không thể nào….."

Ngay lúc trong lòng Giang Thần tràn đầy sự cay đắng, ở trong đầu của hắn, giọng nói non nớt kia lại vang lên lần nữa.

Mà lần này giọng điệu của nó lại vô cùng kinh ngạc, bất an, run sợ.

"Chủ nhân…. Nam tử bên cạnh nàng rất nguy hiểm."

Hết chương 891.
Bạn cần đăng nhập để bình luận