Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2182: Phật Quốc

Chương 2182: Phật Quốc

Phật quang sáng chói soi rọi khắp không gian, chiếu sáng cả thiên khung. Nơi đây ngập tràn khí tức mênh mang. Sơn hà sừng sững, nhật nguyệt treo cao. Mỗi một Sinh Mệnh tinh thần đều có vô số Phật tháp và Phật tự. Rất nhiều tăng nhân khổ tu khắp chốn đều lĩnh ngộ thiền pháp và tụng niệm kinh văn ở đây.

Đây là quốc gia theo phật, lực tín ngưỡng tràn ngập khắp nơi.

Ở nơi này, dù là yêu tu có ngoại hình hung ác và dáng vẻ dữ tợn thì cũng tỏ ra trang nghiêm, ánh mắt hiền hòa, trách trời thương dân như đã được độ hóa, vừa tĩnh mịch lại vừa cao thâm tựa như một vị lão tăng.

"Kể từ khi Bồ vương sáng lập ra Phật quốc tới nay, nơi đây đã trở thành thế giới mà người ngoài không muốn đặt chân tới."

"Nếu các Chân Tiên ở lại đó suốt thì có thể sẽ bị tiêm nhiễm phật tính và được độ hóa gia nhập Phật quốc."

"Có lẽ Bồ vương đã được truyền thừa Phật Đạo Cự Bích từ trước Cấm Kỵ kỷ nguyên. Hắn từng giao đấu với một vị Tiên Vương và thắng người này dễ như trở bàn tay..."

Nguyệt vương vừa giải thích vừa dẫn Cố Trường Ca đi tới vũ trụ nơi Bồ vương sinh sống.

Thật ra Nguyệt vương có chút kiêng dè Bồ vương vì nàng cảm thấy hắn rất thần bí, không biết hắn được truyền thừa từ đâu mà có thể tinh thông sự cao thâm của Phật pháp, thậm chí có thể tác động tới cả Tiên Vương. Nàng từng gặp Bồ vương một lần và đã bị ảnh hưởng bởi Phật pháp này, tâm cảnh cũng suýt chút nữa thì dao động.

Vì thế tuy Bồ vương không xuất thế đã lâu nhưng vẫn khiến nàng kiêng kỵ, không muốn nhúng tay vào chuyện của Phật quốc và cũng ít hỏi han.

Những năm gần đây, mặc dù bề ngoài thì Nam Tiên vực chỉ có hai vị Tiên Vương nhưng các Tiên vực khác cũng không hề nhắc tới việc đến đây tranh đoạt cơ duyên. Mà Bồ vương thì lại không tranh với đời.

"Lục Đạo đã trống không, Phật Đạo bén rễ."

Cố Trường Ca nói. Hắn đứng ở vùng biên giới của vũ trụ này nhìn khung cảnh bên trong Phật quốc từ xa. Cố Trường Ca định thử xem mình có thể thu phục mấy thuộc hạ cấp bậc Tiên Vương phù hợp trước kỳ hạn nửa tháng tới hay không.

Nguyệt vương này rất cẩn thận và e dè. Là nữ Tiên Vương, nàng không ham tranh đấu, chỉ coi trọng lợi ích của bản thân. Mặc dù trong hàng ngũ Tiên Vương, thực lực của nàng không được mạnh lắm nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng.

Từ những gì nàng nói, Cố Trường Ca biết được rằng trong Phật quốc còn có một vị Tiên Vương tên là Bồ vương tự lập nên Phật quốc và ngăn cách với đời.

Tuy nhiên, sau khi đến khu vực ngoài lãnh thổ của Phật quốc, Cố Trường Ca lại có phần tiếc nuối. Hắn khẽ lắc đầu nói:

"Bồ vương mà ngươi nói tới đã không còn trên thế gian này nữa rồi, khí tức mà các ngươi cảm nhận được chỉ là tàn lưu sau khi hắn tọa hóa mà thôi."

Câu nói này khiến Nguyệt vương thoáng kinh ngạc và cảm thấy khó tin. Bồ vương đã biến mất từ lâu rồi ư?

Đám Tiên Vương kia vẫn tưởng rằng Bồ vương chỉ ở sâu trong Phật quốc, lĩnh ngộ Phật pháp và không màng thế sự, có lẽ chân thân của hắn đã tu hành đến cảnh giới cực cao.

Cố Trường Ca đã nói vậy thì đương nhiên Nguyệt vương không dám nghi ngờ. Nhưng tại sao sau khi Bồ vương tọa hóa, đạo của hắn lại không tan biến mà vẫn tàn lưu trong thiên địa khiến các Tiên Vương cho rằng hắn vẫn còn sống chứ chưa biến mất? Hay có lẽ đây là chỗ huyền diệu của Phật pháp?

Cuối cùng thì Nguyệt vương chỉ có thể phỏng đoán như vậy thôi. Tuy đạo tu hành của nàng tương khắc với Phật pháp nhưng suy cho cùng vẫn có chỗ trăm sông đổ về một biển.

Cố Trường Ca không nói gì mà cất bước đi tới Phật quốc, sau đó đến thẳng ngọn Phật sơn ở nơi sâu nhất. Nơi đây sương mù giăng lối, Phật tháp như rừng, bảo tương trang nghiêm, có phật quang sáng chói lan tỏa, xung quanh chìm trong lực tín ngưỡng ngân sắc tựa như ánh dương dao động. Trên đỉnh Phật sơn có ngôi chùa nguy nga và tráng lệ, rộng lớn mà trang nghiêm.

"Lôi Âm tự?"

Cái tên quen thuộc này khiến Cố Trường Ca có chút kinh ngạc. Nhưng nếu như đây là ngôi chùa của Phật quốc trong thần thoại thì có khả năng hậu thế sẽ đặt trùng tên.

Có điều dám đặt tên là Lôi Âm tự thì ắt phải gánh chịu nhân quả tương xứng. Phật quốc ngày nay ra nông nỗi này cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

Nguyệt vương cũng theo chân hắn tới đây, đây là lần đầu tiên nàng tới Phật quốc. Trước kia nàng chỉ tới các vũ trụ do mình thống trị mà không bao giờ bước chân vào lãnh vực của người khác.

Ở bên ngoài Lôi Âm tự có thể nhìn thấy phật quang lấp lánh ở nơi đây cùng với tiếng tụng kinh văn vang vọng khắp không gian.

Trong thiên địa tràn đầy phật tính kinh người, dường như ma đầu tới đây cũng có thể được hóa giải hung tính và ma khí, quy y cửa phật.

Trước Lôi Âm tự có rất nhiều Bồ Tát La Hán hiển hiện. Bọn hắn cầm hoa ngồi đó, có kẻ cười, có người giận, có kẻ bực tức cũng có người vui mừng, có thể nói là muôn hình muôn vẻ.

"Đã thấy Phật môn, tại sao không vái?"

Đột nhiên một giọng nói tựa sấm rền vọng ra từ trong ngôi chùa phía trước, nghe như tiếng chuông cổ lão gõ vang trong lòng người.

Lúc này dù là Nguyệt vương có tu vi cao thâm cũng suýt bị ảnh hưởng, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ nhưng nhanh chóng hồi phục, cõi lòng hoảng hốt.

"Đây là thủ đoạn do Bồ vương để lại ư?"

Nàng hơi vô cùng sợ hãi. Phải biết là Bồ vương đã tọa hóa và đây chỉ là đạo trường hắn để lại. Chỉ là đạo trường thôi mà đã có phật âm lớn đến vậy, vừa quang minh vừa đoan chính, lại còn có thể ảnh hưởng tới Tiên Vương. Nếu Bồ vương chưa tọa hóa thì tu vi đã đạt tới mức độ nào?

Điều này thật sự khiến Nguyệt vương cảm thấy khó bề tưởng tượng. Ở thời đại này, những người mạnh nhất của Tiên vực toàn là Tiên Vương, rất khó tiến thêm một bước.

Nhưng hình như Bồ vương đã chạm tới ngưỡng cửa của cảnh giới cao hơn nữa thì phải? Nàng tự lượng sức mình, biết thực lực của bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ của Bồ vương.

Hết chương 2182.
Bạn cần đăng nhập để bình luận