Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3435. Đệ tử cuối cùng của Câu Thiên Giáo



Chương 3435. Đệ tử cuối cùng của Câu Thiên Giáo




Nửa năm sau, bên trong ánh mắt mê mang của Cố Tiên Nhi đột nhiên có thêm chút linh động và sinh khí.
“Ta đã sai lầm thật rồi sao?”
“Không, ta không có chọn sai. Đây mới là con đường mà ta muốn đi. Ta không muốn sống trong sự thoải mái dễ chịu mà hắn sắp xếp. Nếu gặp phải chút trắc trở đó mà ta đã hối hận, vậy sự lựa chọn và kiên trì của ta có còn ý nghĩa gì nữa?”
“Nếu như ta nghe theo sự sắp xếp của hắn, đi theo con đường mà hắn để lại, như vậy ta cách hắn sẽ càng lúc càng xa, chỉ làm cho hắn càng thêm khinh thường ta mà thôi.”
“Mục đích tu hành ban đầu của ta là gì? Là tìm Cố Trường Ca báo thù, hay là để hắn nhìn ta bằng con mắt khác. Đây mới là bản tâm của ta.”
“Ta lập chí muốn đường đường chính chính đứng trước mặt hắn, để hắn phải cúi thấp đầu, một lần nhìn thẳng vào mắt ta.”
“Ta không muốn ỷ lại vào hắn, sống dưới cái bóng của hắn, trở thành đồ chơi của hắn.”
Lúc này, Cố Tiên Nhi chỉ cảm thấy linh đài trở nên trống rỗng. Tất cả nghi hoặc mờ mịt, do dự, dao động đều tan thành mây khói, vô tung vô ảnh.
Cả người nàng trở nên nhẹ nhàng, gông xiềng trên người răng rắc một tiếng đứt gãy.
“Không hổ là hạt giống tốt mà ta nhìn trúng.”
Cũng vào lúc này, một giọng nói khàn khàn tán dương truyền đến.
Bà bà điên hôn mê đã lâu bỗng nhiên mở mắt tỉnh lại. Ánh mắt vốn đục ngầu giờ phút này trở nên trong trẻo, giống như chứa đựng ánh trăng, ôn hòa mà bình tĩnh…
“Tiền bối, cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh.”
Đám người Lam Hân giật mình, gương mặt tràn ngập kinh hỉ. Bà bà điên đã tỉnh, đây chẳng phải bọn họ có cách khôi phục tu vi rồi sao?
Lúc này, Cố Tiên Nhi cũng từ trạng thái linh đài không ổn định khôi phục lại tinh thần. Nàng cũng khó mà nén được kinh hỉ.
Nàng cảm giác bây giờ mình chỉ còn thiếu một cơ hội là có thể cô đọng đạo chủng, nhất cứ đột phá Đạo cảnh.
Quá trình này thuận lợi một cách lạ thường, đến mức nàng có cảm giác như nước chảy thành sông.
“Chờ ngươi khôi phục tu vi xong, không cần bao lâu nữa, ngươi có thể đẩy cánh cửa Đạo cảnh, bước vào một thiên địa khác.”
Khóe miệng bà bà điên như ngậm ý cười, ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh.
Mặc dù mái tóc của bà rối bù, vô cùng lôi thôi, gương mặt cũng tràn ngập nếp nhăn và đồi mồi, nhưng tư thái, thần sắc vẫn mang đến cho người ta một loại mỹ cảm lạ thường, mơ hồ có thể nhìn thấy khi còn trẻ bà đã từng phong hoa tuyệt đại đến cỡ nào.
Tuế nguyệt bất bại mỹ nhân cốt, cổ nhân thật sự không lừa ta.
“Tiền bối…”
Cố Tiên Nhi lấy lại tinh thần, cảm kích nhìn bà bà điên.
“Xin ra mắt tiền bối.”
Đám trưởng lão Tà Nguyệt Tông vội vàng hành lễ với bà bà điên, vô cùng cung kính.
Nếu không nhờ bà bà điên ra tay cứu giúp, chỉ sợ bọn họ đã sớm chết ở Tà Nguyệt Tông rồi.
Vừa nghĩ đến trước đó bọn họ còn muốn hợp lực trục xuất bà bà điên ra khỏi Tà Nguyệt Tông, trong lòng ai nấy đều cảm thấy áy náy.
Bà bà điên cũng không để ý đến đám người Tà Nguyệt Tông.
Ánh mắt của bà rơi vào nữ nhân áo trắng sau lưng Cố Tiên Nhi, ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Trạng thái của ta bây giờ không tốt, không thể duy trì thanh tỉnh. Các ngươi cũng không cần kinh hoảng. Sau khi thoát khỏi Tà Nguyệt Tông, ta đã ra tay phong bế tu vi của các ngươi. Có như vậy, sinh linh hắc ám mới không thể thuận theo vết tích nhân quả mà đuổi tới.”
Bà giải thích, đồng thời vung tay áo lên. Từng luồng thần quang chói lọi từ ống tay áo của bà bay ra, sau đó bay về phía đám người, giống như cam lâm tưới xuống mặt đất khô cạn.
“Tu vi khôi phục rồi…”
“Đúng là quá tốt…”
Một đám trưởng lão Tà Nguyệt Tông đều giật mình, lộ vẻ mừng rỡ.
Trong khoảng thời gian mất đi tu vi, bọn họ chẳng khác gì phàm nhân.
Cũng may trên đường đi, bọn họ không hề gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Nếu không, bọn họ chẳng biết ứng đối như thế nào.
“Thủ đoạn cường hoành quỷ dị, nói là phong bế tu vi, thật ra ngay cả nhân quả cũng bị phong bế luôn.”
Nam nhân trung niên vẫn luôn đi theo bên cạnh Tạ Đình Ngọc hơi trầm xuống. Thân là tồn tại Tổ Đạo cảnh, ngay cả ông ta cũng không chống lại được thủ đoạn đó.
Nếu không phải bà bà điên đã giải thích, chỉ sợ đến bây giờ ông ta cũng không biết nguyên nhân vì sao tu vi của mình lại biến mất.
Điều này khiến cho ông ta cảm thấy e dè.
Trách không được lúc đó khi còn ở Tà Nguyệt Tông, ông ta cảm thấy bà bà điên này có thể chống lại vật chất hắc ám, lại còn cân sức ngang tài.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trong lòng Tạ Đình Ngọc khó nén được sự kích động, ánh mắt như lửa nóng.
Đã từng đọc qua rất nhiều điển tịch, hắn biết rất rõ.
Đây chính là thủ đoạn không thể tưởng tượng được của Câu Thiên Giáo, có thể phong bế được cả thiên địa. Tu vi lại càng không đáng nói đến.
Bây giờ, hắn lại càng tin tưởng bà bà điên chính là đệ tử vẫn còn tồn tại của Câu Thiên Giáo. Hết chương 3435.



Bạn cần đăng nhập để bình luận